Đột nhiên cô nhanh trí nghĩ đến câu “Sự phục vụ hiện tại” của nhân viên đồ đen.
Lúc ấy linh cảm cô chợt lóe, nhưng lại có một số việc xảy ra, nên linh cảm đã bị đánh tan. Nhưng hiện tại, Tô Dung đã nhớ lại một lần nữa.
Lúc ấy cô cảm thấy thứ tương ứng với “Hiện tại” này có khả năng không phải “Tương lai”, vậy thì là cái gì? Kết hợp với những suy nghĩ vừa rồi, Tô Dung đưa ra kết luận —— là “Che giấu”.
“Sự phục vụ hiện tại” kết hợp với ngữ cảnh đó, bản thân nó cũng có ý nghĩa là “Sự phục vụ ngoài mặt”. Từ trái nghĩa của “Sự phục vụ ngoài mặt” còn không phải là “Sự phục vụ bị che giấu” sao?
Nói cách khác, trên chiếc du thuyền này, thứ thật sự cần tiêu tiền chính là sự phục vụ bị che giấu của những nhân viên đó! Ví dụ như những giọng điều bất thường và các bí mật mà họ biết!
Nghĩ thông suốt điều này, Tô Dung kích động đến mức không ngủ được. Nếu thật sự có thể có được sự trợ giúp của những nhân viên đó, vậy những bí mật mà quái đàm này đang che giấu sẽ bị cô vạch trần.
Theo những gì Tô Dung thấy, tuy rằng quái đàm này có thời gian là bốn ngày, nhưng sự thật là vào ngày thứ tư, hoặc nên nói là buổi tối ngày thứ tư.
Tiệc tối đó chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, ít nhất nếu có thể, Tô Dung tuyệt đối sẽ không tham gia.
Cho dù tinh thần vô cùng hưng phấn, nhưng cơ thể đã đến cực hạn. Mí mắt Tô Dung vô thức rủ xuống, bình yên tiến vào mộng đẹp.
Quái đàm này không yêu cầu phải dậy sớm, muốn ngủ đến khi nào cũng được. Tuy nhiên không đợi đến lúc Tô Dung tự nhiên tỉnh, cô đã bị tiếng đập cửa gọi dậy.
“Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu? Có ở bên trong không? Không phải đã xảy ra chuyện chứ?”
Nghe thấy tiếng đập cửa, Tô Dung vốn dĩ đang ngủ ngon lập tức trở nên tỉnh táo. Cô nhìn thời gian trước, sau khi xác định bây giờ là ban ngày, Tô Dung sửa sang lại mái tóc rối bù, đi ra mở cửa.
Đứng trước cửa chính là mấy người chị Đường.
Ánh mắt Tô Dung quét qua một vòng, nhạy bén chú ý đến tổng cộng có chín người. Phòng của cô nằm ở tận cùng bên trong hành lang, nói cách khác, muốn đến đây thì sẽ phải đi qua phòng của tất cả mọi người.
Nhớ đến tiếng la lúc nãy của chị Đường, trong mắt Tô Dung hiện ra một tia hiểu rõ: “Sao sớm như vậy đã gọi em rồi? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Chết người.” Chị Đường gật đầu: “Tiểu Phùng đã chết.”
Tiểu Phùng chính là nam tóc xanh ban đầu lựa chọn đi đến phòng khiêu vũ với người đàn ông tóc đuôi ngựa, ban ngày anh ta không hề có cảm giác tồn tại, không ngờ rằng buổi tối lại chết.
“Mọi người phát hiện anh ta chết như thế nào?” Tô Dung nghi hoặc hỏi.
“Là tôi phát hiện.” Tiền Hạo Vũ giơ lên tay trả lời vấn đề này: “Tôi thức dậy tương đối sớm, khi vừa đi ra ngoài đã thấy hành lang tràn đầy vết máu, giống như có người chết ở nơi đó. Tôi hoảng sợ, nhanh chóng gọi những người khác dậy. Một đường gọi mọi người cho đến tận chỗ của cô, chỉ có một mình Tiểu Phùng mất tích.”
Nghe vậy, Tô Dung lập tức đi ra: “Dẫn tôi đến xem hiện trường đi.”
Bởi vì mọi người đều biết cô học ngành pháp y, nên cũng mong chờ Tô Dung có thể thông qua vết máu còn sót lại tại hiện trường để tìm ra một chút manh mối.
Đến hiện trường vụ án, vết máu trải rộng từ sàn nhà đến tận trên tường. Có một vũng máu bắn tung tóe từ chỗ cô đi đến. Sau đó máu tiếp tục chảy về phía trước. Khi đến nơi tập trung nhiều máu nhất, mơ hồ thấy được hình một bóng người ngồi dựa vào tường. Có lẽ đây cũng chính là tư thế khi chết của người đó.
Đừng nói, hiện trường vụ án như vậy Tô Dung đã từng gặp qua. Đối với hiện trường vụ án, cô thật sự có kiến thức rất rộng rãi, đây cũng chính là thức khiến Tô Dung tự tin giả dạng thì pháp y.
“Phòng của người chết ở đâu?” Tô Dung hỏi.
Tề Hàn chỉ vào một căn phòng cách đó khoảng năm sáu phòng: “Ở chỗ đó, phòng 1540.”
Việc này rõ ràng là không đúng, bởi vì phòng 1540 nằm ngược lại với hướng của vết máu. Nói cách khác, trước khi chết người này đã đi ra khỏi phòng, đi về phía cuối hành lang, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, lại chạy trở về. Trong quá trình chạy cả người đã đầm đìa máu tươi, cuối cùng mất hết sức lực dựa vào tường rồi ngồi xuống đất.
Nhưng có thứ gì ở cuối hành lang đã đuổi theo anh ta?
Tô Dung lại nhìn vào vũng máu đã sắp biến thành màu đen, nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Thời gian người này tử vong có lẽ khoảng 8 tiếng trước, hiện tại là 7 giờ sáng, nói cách khác người chết có lẽ đã tử vong vào khoảng 11 giờ.”
11 giờ chính là thời gian cấm đi lại vào ban đêm, chết khi còn ở bên ngoài cũng không có gì kì lạ.
Nhưng bọn họ đều không phải người mới, đối với quy tắc luôn là khắc lên điếu thuốc rồi hít vào phổi*. Sau 11 giờ không được đi ra ngoài chính là một quy tắc rất dễ nhớ, người chết không thể nào không nhớ được.
*Chú thích: cụm từ thông dụng trên internet Khắc tên bạn lên điếu thuốc và hít vào phổi giờ đây cũng được dùng để diễn tả việc nhớ lại điều gì đó
Dựa theo vết máu và thời gian tử vong, rõ ràng anh ta đã vì một nguyên nhân nào đó mà rời khỏi phòng trước 11 giờ, cuối cùng không thể trở về kịp lúc, nên mới tử vong.
Nếu vậy thì lại có một vấn đề——Anh ta đi ra ngoài là bởi vì đã phát hiện thứ gì đó, hay là có người gọi anh ta ra ngoài?
Tô Dung không cho rằng là khả năng thứ nhất, hơn nửa đêm anh ta còn có thể phát hiện thứ gì khiến bản thân không thể không ra ngoài lúc gần 11 giờ?
Như vậy chính là khả năng thứ hai, có người cố ý gọi anh ta ra ngoài, cuối cùng thậm chí còn kéo người chết lại, khiến anh ta không thể trở về phòng kịp lúc.
Nhớ đến suy đoán “Nội gián” lúc trước, tất cả đều có đáp án.