Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 187

Chương 187 -
Chương 187 -

Thật ra hiện tại cô cũng có thể nghĩ ra một biện pháp, nếu để chị Đường ném cô qua đó cũng là một cách, nhưng một người bị ném bay hơn mười lăm mét, còn đụng phải thứ gì đó, dù thế nào cũng không có khả năng sống sót. Hơn nữa điều quan trọng nhất là cô cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Trải qua nhiều quái đàm như vậy, Tô Dung cũng có một ít hiểu biết đối với nguồn ô nhiễm. Làm sao một nguồn ô nhiễm có thể đặt trắng trợn ở đây được chứ? Chỉ cần bọn họ có thêm vài người, A sẽ ném BC qua trước, sau đó B ném C, như vậy đã có thể đi đến trước mặt pho tượng, hơn nữa còn có thể tránh được số phận bị ném ngã đâm chết, cũng sẽ không bị ô nhiễm vì vấn đề thời gian.

Đầu óc cô không tỉnh táo cũng có thể nghĩ được như thế, sao “Nó” có thể không nghĩ ra chứ? Đặt pho tượng ở chỗ này, dù nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu.

“Nếu em sợ hãi thì hãy về trước đi, chị cảm thấy chị vẫn còn có thể chịu được. Nếu không giải quyết được nguồn ô nhiễm này thì chúng ta đều phải chết, so với việc đó, không bằng chị trực tiếp phá hủy nó, nói không chừng khen thưởng khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể giúp chị sống lại?” Sức lực của chị Đường rất lớn, nếu cô ấy không muốn, Tô Dung hoàn toàn không có cách nào mạnh mẽ lôi cô ấy trở về.

Im lặng một giây, Tô Dung bình tĩnh nói: “Chỉ có mình em có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm của quái đàm này, dù chị có đi qua đó cũng vô dụng thôi.”

Chị Đường lập tức dừng động tác, nhờ có Tô Dung nhắc nhở nên cô ấy mới nhớ ra việc này. Đúng vậy, cho dù cô ấy nóng vội tiến lên cũng hoàn toàn không có chút tác dụng nào, quan trọng còn phải dựa vào Tô Dung.

Hơn nữa cô ấy có đạo cụ bảo vệ tính mạng, nhưng Tô Dung thì không. Nếu bản thân cô ấy có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, cô ấy nhất định sẽ dốc hết sức lao lên. Nhưng cô ấy lại không thể thay thế Tô Dung quyết định số phận của mình. Nếu đối phương không muốn, chị Đường nhìn bức tượng điêu khắc gần trong gang tấc, sau đó xoay người: “Trở về thôi.”

Tô Dung nhìn dáng vẻ của cô ấy, biết cô ấy vẫn không cam lòng. Suy nghĩ một chút vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Cái đó chưa chắc là nguồn ô nhiễm.”

Chị Đường cũng không tin tưởng những lời cô nói, theo cô ấy thấy, đây là lý do Tô Dung dùng để bao biện cho sự bốc đồng vừa nảy của cô ấy.

Cô ấy chủ động nói: “Không sao cả, em không cần an ủi chị. Bây giờ suy nghĩ lại nếu thật sự biến thành người đầu cá còn không bằng chị trực tiếp nhảy xuống biển tự sát còn hơn, chết còn tốt hơn việc mãi mãi ở lại trong quái đàm này.”

Tô Dung vừa định giải thích không phải cô đang an ủi cô ấy, mà là nói có sách mách có chứng việc bức tượng không phải nguồn ô nhiễm, đột nhiên một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu cô: “Nhảy xuống biển tự sát?!”

Đầu óc vốn dĩ đang mơ hồ nhưng sau khi rời xa bức tượng đã trở nên tỉnh táo hơn, cô chợt nghĩ ra manh mối bản thân đã bỏ lỡ nhờ câu nói cuối này.

“Hình như em phát hiện ra gì đó rồi!” Tô Dung vừa nói vừa chạy trở về. Không chạy không được, hiện tại đã hơn mười phút, nếu tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ ngay cả cơ hội tìm kiếm sự thật cũng không có.

Khi đến nơi anh Hoa nói có thể tắm rửa, nơi này vẫn còn rất nhiều người, nhưng anh Hoa đã rời đi rồi. Tô Dung tùy tiện hỏi một người cá: “Không phải đã nói nếu chúng ta nhảy xuống biển thì sẽ chết sao? Sao chỗ này lại không sao cả?”

Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì lúc trước nhân viên đồ đỏ đã vớt một bộ xương cá lên từ dưới biển. Người cá đó đã nhảy xuống biển không lâu dưới sự sắp xếp của Tiền Hạo Vũ, có thể biến thành xương cá nhanh như vậy chỉ có thể là do tác dụng của nước biển.

Người đầu cá không hề để ý vì sao một người mới như cô lại biết chuyện này, tùy tiện trả lời: “Đương nhiên là bởi vì chỗ này rất đặc biệt, nếu không nếu muốn tắm rửa, chúng ta cứ trực tiếp làm mấy cái hố không phải tốt hơn sao? Dù sao cũng sẽ không khiến con thuyền này chìm được.”

Một người cá đứng bên cạnh bổ sung: “Ngoại trừ nước biển trong cái hố này, nước biển ở những nơi khác đều có tính ăn mòn rất mạnh, bất cứ thứ gì tiếp xúc với nó đều sẽ bị ăn mòn. Tuy nhiên xương cá sẽ không bị ăn mòn, vì để nghiên cứu, ‘Sở nghiên cứu số 3’ cố ý cho chúng ta uống thuốc, khiến chúng ta dù có nhảy xuống biển, thì ít nhất xương cá sẽ không bị hư hại.”

Nói tới đây, đôi mắt của hắn đầy bi thương và châm chọc, những người cá khác đều có vẻ mặt chết lặng. Đối với bọn họ mà nói, đây là thói quen hàng ngày, thậm chí không có gì đáng để tức giận.

“Vì sao lại nói cái hồ này đặc biệt?” Tô Dung đột nhiên hỏi.

“Ai biết được.” Người đầu cá lúc nãy trả lời câu hỏi của cô nhún vai: “Cũng giống như việc chúng ta không biết vì sao chúng ta lại xui xẻo như vậy.”

Thì ra là thế… Tô Dung sửng sốt, đã có được đáp án chính xác.

Thật ra cô đã sớm có suy đoán này, mặt biển rộng lớn này rất có khả năng chính là nguồn ô nhiễm. Có rất nhiều manh mối, không thể đến gần bồn tắm, âm thanh dòng nước có vấn đề, bể bơi trong phòng tập, đồ uống có vấn đề… Những thứ này đều có một điểm giống nhau —— tất cả bọn chúng đều có liên quan đến nước.

Ở trên một du thuyền, nơi cung cấp tài nguyên nước lớn nhất rõ ràng chính là vùng biển này.

Nhưng lúc trước cô không có chứng cứ, tất nhiên sẽ không mạo hiểm. Sau đó khi nhìn thấy xương cá bị vớt lên từ biển, cô cũng hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.

Cách duy nhất để cô tiêu diệt nguồn ô nhiễm là vùng biển to lớn này đã bị năng lực ăn mòn mạnh mẽ của nó khắc chế, hoàn toàn không thể nào làm được. Một thứ không thể nào tiêu diệt được, tất nhiên Tô Dung sẽ không tiếp tục nhìn nó nữa.

Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể sử dụng phương pháp này.

“Trước tiên hãy hoan hô vì quái đàm này đã kết thúc đi.” Tô Dung thấp giọng nói bên tai chị Đường, theo động tác của cô, cây nấm màu đỏ thuận thế rơi xuống biển.

Trong nháy mắt khi tiếp xúc với thổ nhưỡng, 【 Nấm đỏ đầu lâu】 bắt đầu điên cuồng sinh sản, hấp thu nước biển trưởng thành vô cùng khỏe mạnh. Chúng nó lớn lên rất nhanh, năng lực hút nước cũng vô cùng mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, loại nấm này đã mọc đầy vùng biển.

Khi cây nấm đầu tiên nhô ra khỏi mặt nước, cơn choáng váng xuất hiện đúng như ý muốn của Tô Dung.

【 Chúc mừng điều tra viên “Cà Phê”, “Đại tiểu thư Đường gia” của Hoa Hạ đã hủy diệt nguồn ô nhiễm của du thuyền Giao Nhân " Quái đàm quy tắc du thuyền Giao nhân” sẽ không buông xuống khu Hoa Hạ. 】

Bình Luận (0)
Comment