“Có thể… Nói chuyện này sau không.” Đột nhiên, Tô Dung mở miệng. Cô từ chối khiến tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt lên người cô.
Trên mặt Tô Dung lộ ra dáng vẻ vô cùng thương tâm: “Ít nhất hiện tại, tôi vẫn còn cho rằng mình là một con người. Xin hãy cho tôi giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của con người.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ đều không khỏi nhớ đến khoảng thời gian xa xăm trước đó, về những ký ức khi bọn họ vừa mới trở thành người đầu cá. Khi đó bọn họ cũng giống như Tô Dung, vẫn còn sót lại một chút tôn nghiêm. Nhưng không bao lâu sau, hoàn cảnh này đã biến bọn họ thành như bây giờ.
“…… Được rồi, các người đi đi.” Trầm mặc một lát, anh Hoa mất hết hứng thú vẫy vẫy tay, cũng không có ý định khiến bọn họ khó xử nữa. Chính bản thân hắn còn đang mặc quần áo, tất nhiên cũng có thể đồng cảm với chút tôn nghiêm còn sót lại của bản thân trong miệng của Tô Dung. Đối với người như vậy, hắn cũng sẽ dành cho họ sự tôn trọng nhất định, cho dù anh Hoa cũng không biết cô có thể bảo vệ tôn nghiêm ít ỏi này trong bao lâu.
Nghe thấy hắn cho đi, trong lòng Tô Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi sở dĩ cô nói như vậy, cũng là vì biết rõ tầm quan trọng của tôn nghiêm đối với bọn họ. Rõ ràng có thể mặc quần áo chính là đại diện cho tôn nghiêm ở đây, điều này đồng nghĩa với việc nơi đây vẫn chưa hoàn toàn bị hoàn cảnh dơ bẩn đồng hóa, có lẽ có người có thú vui ác ý thích làm khó những người như vậy, nhưng rõ ràng người cá mặc quần áo này không phải là người như vậy, ít nhất đây là điều mà Tô Dung muốn đặt cược.
Cũng may cô đã đặt cuộc thành công!
Ra khỏi phòng, chị Đường nhéo bàn tay Tô Dung, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Trâu bò!”
Tô Dung nắm lại một chút, sắc mặt không hề thay đổi, tiếp tục bước nhanh vào bên trong. Bọn họ phải nhanh chóng tìm được manh mối, thời gian đã trôi qua một phần tư rồi.
Hai người càng đi vào trong, cả người cũng càng ngứa hơn. Hơn nữa cảm giác ngứa ngáy này nhanh chóng chuyển thành sự đau đớn dày đặc, khiến hai người vô thức dừng chân.
Chị Đường lặng lẽ cúi đầu nhìn cánh tay mình, bàn tay đang nắm lấy tay Tô Dung chợt siết chặt: “Trên người chúng ta đã mọc vảy cá! Không thể tiếp tục ở chỗ này quá lâu.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Dung cả kinh, cũng cúi đầu nhìn. Quả nhiên, trên cánh tay chị Đường đã mọc ra những vảy cái li ti, những chỗ khác cũng đã bao trùm một lớp màu bạc, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, mọc vảy chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu tiếp tục ở lại tầng phụ, chỉ sợ sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ biến thành người cá!
“Không, có thể không phải là do vấn đề thời gian” Tô Dung đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhỏ giọng phân tích: “Hiện tại thời gian chỉ mới trôi qua khoảng một phần năm, nhưng hiện tại dựa theo xu thế mọc vảy cá của chúng ta, chỉ sợ không đến mười phút chúng ta sẽ hoàn toàn biến dị. Chắc hẳn nhân viên không nói sai, hai mươi phút chính là thời gian tối đa. Một khi đã như vậy, tại sao còn chưa đến mười phút lại như thế này?”
“Vậy ý của em là?” Chị Đường hỏi.
Tô Dung nhìn hành lang sâu thăm thẳm trước mặt: “Em nghi ngờ chúng ta càng đi vào trong, tốc độ biến dị sẽ càng nhanh hơn.”
Nghe cô nói như thế, chị Đường chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn lộ ra ánh mắt hưng phấn: “Vậy chẳng phải nói, chúng ta cách mục tiêu càng ngày càng gần sao? Chị nghi ngờ nguồn ô nhiễm đang ở cuối hành lang!”
“…… Có thể.” Tô Dung nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. Cô cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nói ra nguyên nhân.
Dựa theo những manh mối trước mắt, thật sự giống như những gì chị Đường nói. Nguồn ô nhiễm đang ở cuối hành lang, nếu không tại sao hai người càng đi vào, tốc độ biến dị lại càng nhanh chứ?
Nghĩ như vậy, hai người không quan tâm đến sự biến dị trên người, cùng nhau đi vào bên trong. Cảm giác đau đớn trên người càng rõ ràng, thậm chí Tô Dung còn nghe được âm thanh vảy cá mọc trên người mình va chạm vào nhau, âm thanh chói tai khiến người nghe ê răng.
Cô có cảm giác đầu óc mình không còn tỉnh táo, có lẽ không phải bởi vì tâm trí bị mê hoặc, mà là do đại não của cô đang dần biến dạng.
Giống như Tề Hàn, hình dạng của đại não dần dần dán sát vào mũ đầu cá. Tô Dung có thể cảm giác được mặt cô đã chạm vào trùm đầu. Phải biết rằng, với cái đầu hình tròn ban đầu của cô thì tuyệt đối không có khả năng làm được đến mức này.
“Không thể đi tiếp được nữa!” Có lẽ là mũ đầu cá đã khiến Tô Dung tỉnh táo hơn một chút, cô kéo chị Đường lại: “Chúng ta trở về đi.”
“Đã đến được đây rồi mà!” Chị Đường không cam lòng, giọng nói của cô ấy có chút mơ hồ, cực kỳ giống với âm thanh phát ra khi cá phun bong bóng: “Nếu chúng ta tiếp tục kiên trì thêm chút nữa thì có thể lập tức kết thúc quái đàm này.”
Vị trí cuối hành lang còn khoảng gần 30 mét, bên kia có một bức tượng người đầu cá đang đứng, cho dù là ai nhìn thấy đều không chút do dự tin rằng nó chính là nguồn ô nhiễm.
Nhưng đồng thời Tô Dung cũng chắc chắn, đừng nói 20 mét, với trạng thái hiện tại của họ, dù là mười lăm mét cũng không thể kiên trì được.
“Nếu tiếp tục đi xuống, hai chúng ta đều sẽ biến dị, hơn nữa loại biến dị này thật sự không có khả năng xoay chuyển thành đường sống.” Tô Dung mạnh mẽ kéo chị Đường trở về: “Em tới để tìm đường sống, không phải đi tìm cái chết. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Cô là một thám tử không tệ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Tô Dung chưa từng có ý nghĩ từng bỏ mạng sống của mình vì người khác, huống chi lý trí nói cho cô biết, cho dù có đi qua, cũng không thể gặp được bức tượng đó. Sau khi trở về chờ đầu óc tỉnh táo hơn, nói không chừng sẽ nghĩ ra được cách giải quyết khác.