“Ô nhiễm thành công”, “Sản phẩm thất bại”. Hai từ này đã biểu thị rõ ràng, tất cả đều là nghiên cứu của “Sở nghiên cứu số 3”, nếu thành công thì có thể có được vẻ đẹp của nhân ngư. Nếu thất bại thì cũng chỉ có thể trở thành những người đầu cá này, sống trong một góc âm u không thấy ánh mặt trời.
人鱼: Nhân ngư, người cá thân trên là người, thân dưới là đuôi cá hoàn toàn bị ô nhiễm, sản phẩm thành công. 鱼人: người đầu cá, thân trên là đầu cá, thân dưới là người, sản phẩm thất bại.
Hai người liếc nhau, chị Đường giả vờ hỏi Tô Dung: “Tương lai đều phải ở lại chỗ này sao? Chúng ta đi dạo làm quen hoàn cảnh trước đi.”
Tô Dung gật đầu: “Được rồi.”
Những người đầu cá khác cũng tự giác nhường đường cho họ, vừa đến nơi này, muốn làm quen hoàn cảnh môi trường cũng rất bình thường, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Hành lang không có điểm cuối, càng đi về phía sau thì càng tối tăm hơn, thoạt nhìn sâu không thấy đáy. Càng đi vào bên trong, Tô Dung đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút ngứa.
Trực giác không tốt, cô cúi đầu nhìn vào cánh tay được bao bọc cẩn thận trong lớp quần áo, lập tức cả kinh: “Chị có cảm giác cơ thể không thoải mái không?”
Chị Đường gật đầu: “Có chút ngứa, rất kỳ lạ, chẳng lẽ cơ thể chúng ta có gì đó khác thường sao?”
“Em vừa nhìn tay mình, có hơi đỏ, giống như bị ngâm trong nước nóng vậy, quả nhiên không thể ở lại chỗ này quá lâu, chúng ta phải nhanh chóng tìm được manh mối để rời khỏi đây, nếu không chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Tất nhiên chị Đường cũng hiểu rõ việc này, hai người nhanh chóng đi vào phía bên trong. Còn chưa đi được bao lâu, hai người họ liền nhìn thấy một căn phòng mở cửa, bên trong có rất nhiều người đầu cá.
Có chuyện khác thường tất nhiên sẽ có quỷ, hai người họ đi đến gần: “Xin hỏi chỗ này đang làm gì vậy?”
“Mới tới à?” Người đầu cá cầm đầu mặc áo sơ mi hoa nhìn hai người, mắt cá híp lại: “Chỗ này là nơi tắm rửa duy nhất ở tầng phụ, muốn đến xem thử không?”
Tắm rửa? Hai người có chút kinh ngạc, sau khi đi vào mới phát hiện trên sàn nhà có một cái hố, hố này nối thẳng xuống biển rộng.
“Thuyền bị rò rỉ sao?” Chị Đường không khỏi kinh ngạc nói.
Những người đầu cá khác nghe thấy vậy liền bật cười, bọn họ rất thích nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của những người mới. “Rò rỉ cái gì chứ, đây chính là nơi được bố trí cho chúng ta tắm rửa. Chúng ta có thể ngồi trên sàn nhà miễn cưỡng rửa phần thân dưới. Tất nhiên nếu dũng cảm hơn, cũng có thể trực tiếp nhảy xuống tắm rửa. Tuy nhiên nếu lên không được thì những người khác cũng sẽ không giúp đỡ. Phải biết rằng nơi này rất nổi tiếng, mỗi ngày đều có người xếp hàng đến tắm đấy.”
Nhưng cô lại thấy những người này không có ai đặc biệt yêu sạch sẽ cả? Nghĩ đến hoàn cảnh dơ bẩn lộn xộn ở bên ngoài, khóe miệng Tô Dung giật giật. Nhưng cái hố này nhỏ như vậy, một lần chỉ có thể cho một người đầu cá tắm rửa, chắc chắn hầu hết những người đầu cá khác không thể tắm được. Nếu nói như vậy thì cũng rất bình thường.
Người đầu cá mặc áo sơ mi hoa đột nhiên vỗ vỗ người đầu cá đang ngồi trước miệng hố định duỗi phần thân dưới ra: “Cậu xuống trước đi, không thấy có người mới sao? Hãy để người mới thử trước đi!”
Tắm rửa tất nhiên phải cởi quần áo, trên người người đầu cá gần như đều bị vảy che phủ, nếu hai người Tô Dung cởi quần áo ra chắc chắn sẽ bị bại lộ. Chị Đường lập tức lên tiếng ngăn cản: “Không cần, trước khi xuống đây chúng tôi đã tắm rồi, không cần xếp hàng đâu.”
“Cứ tắm đi, tắm ở chỗ này có khả năng giúp các người tăng thêm khả năng miễn dịch đấy. Sau này các người không có cơ hội tốt như vậy nữa đâu.” Dáng vẻ của áo sơ mi hoa giống như đang nói “Tôi chỉ là muốn tốt cho các người”, không biết có phải những người khác kính trọng quyền uy của hắn hay không, cũng bắt đầu ồn ào.
Biết rõ là không thể, nhưng chị Đường vẫn cố gắng giãy giụa: “Thật sự không cần đâu, dù sao hai chúng tôi cũng là nữ, thật sự có hơi ngại.”
“Trên người đều là vảy cá, làm sao nhìn được cô là nam hay nữ chứ?” Một người cá khác khinh thường lên tiếng trào phúng: “Chờ đến khi các người ở đây quen rồi, khỏa thân cũng rất bình thường. Có rất ít người mặc quần áo, đúng không anh Hoa?”
Hắn lên tiếng trêu chọc xong sau đó quay qua hỏi người đầu cá duy nhất mặc áo sơ mi hoa ở đây.
Anh Hoa cười hừ một tiếng: “Tên nhóc nhà cậu tốt nhất là có chuyện.”
Nói xong hắn nhìn về phía hai người Tô Dung, mắt cá nheo lại. Lần này trên mặt hắn không hề có ý cười mà là biểu cảm đầy sự uy hiếp: “Chẳng lẽ các người không cho anh Hoa mặt mũi à?”
Một cái đầu cá như hắn thì có mặt mũi gì chứ?
Chị Đường yên lặng trào phúng trong lòng, nhưng cũng hiểu rõ tình huống bây giờ rất nguy cấp. Vũ lực của cô ấy tất nhiên không phải là giả, nhưng muốn đối mặt với nhiều người cá như vậy cũng rất khó khăn, huống chi còn có Tô Dung đi cùng.
Hơn nữa quan trọng nhất là, nhân viên đã nhắc nhở bọn họ, lần thứ hai xuống đây thì độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều. Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu không thể phát hiện manh mối có ích trong lần này, chỉ sợ bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
Tất cả những người cá ở đây đều nhìn chằm chằm họ như hổ rình mồi, chị Đường không hề nghi ngờ nếu cô ấy lại tiếp tục sử dụng lý do như vừa rồi, những người này chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của cô ấy. Nhưng thân phận của bọn họ lại không thể chịu được một chút nghi ngờ nào, chỉ cần vén ống tay áo lên, là có thể nhìn thấy cánh tay con người hoàn toàn không phù hợp với người cá.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải sử dụng những đạo cụ quý giá mà bản thân đã tích lũy được?*