“Anh Trịnh, anh làm gì vậy?” Tiểu Lưu khó hiểu chất vấn.
“Đừng lo lắng, tạm thời tôi không muốn làm tổn thương mọi người. Bây giờ chỉ chuẩn bị cho sau này thôi.” Anh Trịnh lễ phép gật đầu với nhân viên, sau đó trấn an cảm xúc của mọi người: “Sau khi Tiền Hạo Vũ chết, cái nhiệm vụ nội gián kia đã rơi xuống người tôi.”
Vừa nghe thấy lời này, mọi người lập tức kinh ngạc há hốc mồm. Tây Tây trợn tròn mắt: “Còn có thể như vậy sao? Không phải quái đàm này đang đùa chứ?”
Anh Trịnh gật đầu, bản thân anh ta cũng cảm thấy rất bất lực: “Đúng vậy, nhưng nhiệm vụ nội gián này của tôi cũng không có tính cưỡng chết. Tiền Hạo Vũ cần phải giết chết người có khả năng tiêu diệt nguồn ô nhiễm mới có thể thông quan, nhưng tôi có thể chờ sau khi mọi người tiêu diệt nguồn ô nhiễm rồi thông quan cùng mọi người, cũng có thể dùng phương pháp của nội gián để thông quan. Nhưng lại không thể thông quan bằng cách thông thường được.”
“Vậy anh chờ hai người bọn họ lên rồi nói!” Tóc đuôi ngựa nghệ thuật có ý khuyên bảo: “Không phải lúc trước chúng ta hợp tác với nhau rất tốt sao? Không cần phải xé rách mặt làm gì, anh cũng chưa làm gì cả.”
“Cho nên tôi mới nói mọi người hãy chuẩn bị cho sau này.” Anh Trịnh nhún nhún vai, tuy rằng trong quái đàm này anh ta không phát huy quá nhiều tác dụng, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh ta ngu ngốc: “Các người có biết sau khi Tiền Hạo Vũ giết chết người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, anh ta sẽ đạt được phương pháp thông quan gì không?”
Không chờ mọi người phản ứng, anh ta đã tự hỏi tự trả lời: "Chính là giết chết tất cả những người khác”
“Cho nên anh định…” Tiểu Lưu khó khăn nói ra những lời này, hắn ta không hề nghĩ rằng người anh trai mà hắn ta luôn tin tưởng lại đối xử với mình như vậy.
Thấy dáng vẻ không thể tin được của hắn ta, ánh mắt anh Trịnh cũng có chút phức tạp: "Tôi cũng không muốn như vậy, ai bảo tôi lại là người bị chọn chứ? Tuy nhiên tôi cũng không có ý định trực tiếp giết chết mọi người, nếu không tôi cũng sẽ không bỏ tiền ra mua chuộc đám nhân viên này, trói các người lại. Chờ lát nữa chị Đường và Tiểu Tiểu đi lên, tôi sẽ nói toàn bộ tin tức. Nếu bọn họ thật sự đã tìm được manh mối về nguồn ô nhiễm, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với họ để tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Nhưng nếu bọn họ không có thu hoạch gì, vậy thật xin lỗi, tôi cũng muốn sống.”
Hai người Tô Dung không hề biết những việc đã xảy ra trên mặt đất, họ men theo cánh cửa đi xuống cầu thang, mùi cá tanh nồng nặc đến mức buồn nôn lập tức ập vào mũi hai người. Hai mắt Tô Dung trợn trắng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Dùng sức đè nén cảm giác buồn nôn trong ngực xuống, lúc này cô mới cẩn thận quan sát cảnh tượng ở tầng phụ. Xem ra nơi này cũng là tầng lưu trú, về bản chất thì không có gì khác với tầng 1, đều có vô số phòng dành cho khách
Nhưng khác nhau ở chỗ, nơi này vô cùng lộn xộn và bẩn thỉu, giống như một lò mổ cá. Trên mặt đất tràn đầy vảy cá và những miếng thịt vụn, còn có bùn và nước bọt…Thoạt nhìn vô cùng ghê tởm, gần như không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có của sàn nhà. Ánh đèn mờ nhạt chợt lóe lên, có vẻ nhiều năm không được tu sửa.
Mấy người đầu cá tụ tập bên ngoài hành lang, trò chuyện không hề kiêng nể gì. Tô Dung đi đến, nghe thấy bọn họ nói lúc trước ăn thịt người ngon như thế nào.
“Vị của thịt người vô cùng mềm mại, đặc biệt là lúc ăn sống, khi nhét thịt vào mồm cùng với máu tươi, mùi vị đó! Chậc chậc chậc! Thật sự rất tuyệt vời!”
“Có thể văn minh một chút không? Ăn thịt sống gì chứ, nếu muốn ăn thì cũng nên ăn thịt chín! Mùi vị của thịt người sau khi nấu chín, khi ăn vào miệng quả thật có chút giống với thịt heo, nhưng lại có mùi thịt rất đặc trưng. Hehe! Đó mới gọi là tuyệt vời!”
Sắc mặt của chị Đường và Tô Dung đều không tốt, cũng may có đầu cá che khuất, không cần lo lắng bị bại lộ.
“Ồ? Có người mới đến này!” Nhìn thấy hai người bọn họ, mấy người đầu cá lập tức nhích lại gần đây. Trong đó còn có một tên dùng bàn tay dơ bẩn mấy trăm năm không tẩy rửa vỗ vào vai Tô Dung: “Các người chính là nhóm người mới đến mấy ngày nay sao? Chúc mừng các người đã đưa ra lựa chọn chính xác, lên con thuyền này, hoặc là biến thành thịt cá, hoặc là biến thành người đầu cá.”
“Chẳng lẽ không có cách nào rời đi sao?” Chị Đường muốn thử xem có thể thăm dò phương pháp rời đi không, dù sao có rất ít người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, tìm kiếm con đường rời khỏi đây mới là cách tốt nhất.
“Hả? Chẳng lẽ đến tận bây giờ cô vẫn ngây thơ cho rằng có thể rời khỏi đây vào buổi tiệc tối ngày thứ tư sao?” Một người đầu cá mỉm cười châm chọc: “Đến ngày đó, tất cả những người từng vào phòng khiêu vũ và tập luyện ở phòng thể dục đều sẽ mất hết lý trí, trở thành lương thực của chúng ta, không một ai có thể sống sót rời đi.”
Buổi tiệc tối ngày thứ tư vô cùng nguy hiểm, đây chính là điều mà bọn họ đã đoán trước được, tuy nhiên hiện tại khi nghe người đầu cá nói, vẫn không khỏi kinh ngạc và sợ hãi. Nếu đánh mất lý trí, vậy thật sự không thể rời khỏi đây nữa. Do quy tắc quy định, nên tất cả bọn họ đều đã rèn luyện.
“Chúng tôi có thể trở thành những nhân viên đó không?” Tô Dung đột nhiên mở miệng hỏi, cô vẫn luôn tò mò một việc: “Tôi thấy phía dưới của những nhân viên đó đều có đuôi, còn có một ít rất giống người bình thường. Sao bọn họ lại làm được thế?”
Nói đến vấn đề này, những người đầu cá khác lập tức lộ ra biểu cảm hâm mộ và ghen ghét: “Những người đó đã ô nhiễm thành công, đương nhiên tất cả đều tốt. Đâu giống chúng ta là những sản phẩm thất bại, chỉ có thể sống ở một góc âm u thế này.”*