“Bởi vì có người trả giá trước.” Ánh mắt anh Trịnh có chút phức tạp, nói với cô: “Trong trường hợp này, chỉ cần những người khác không phải là người ích kỷ, tất nhiên sẽ đồng ý chia sẻ. Ví dụ như Tiểu Lưu hoặc Tây Tây. Nhưng trên thực tế người giống như bọn họ thật sự rất ít, đa số mọi người đều không muốn hy sinh bản thân.”
Nói cũng đúng, một câu nói kia của Ngô Úy đã khiến bầu không khí trong đội được tăng lên đáng kể, tiếp theo những người khác đều sẽ tự nguyện trả giá một chút vì đoàn đội của mình. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do ba người họ thật sự rất tốt bụng.
“Chờ…… khoan đã.” Bởi vì cảm giác đau đớn đã giảm bớt, Tề Hàn có chút sức lực nói chuyện lập tức gọi mọi người: “Em… Trong túi của em.”
Chị Đường sửng sốt một chút, là người đầu tiên đi qua mở túi của cô ấy ra. Trong đó có một miếng thịt đẫm máu vẫn còn dính ít vảy cá.
“Thịt cá này em lấy từ vũ hội ra sao?!” Chị Đường kinh ngạc hỏi: “Chuyện khi nào?”
“Trong lúc ăn thịt, em muốn nghiên cứu……” Tề Hàn khó khăn trả lời một câu, sau đó lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
“Có cái này thì dễ xử lý rồi.” Tóc đuôi ngựa thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đến cửa hàng tổng hợp đi, xem thử mũ đầu cá cần bao nhiêu thịt cá.”
Nhân viên đồ xanh của cửa hàng lấy ra một cái cân, ước lượng thịt cá mà chị Đường đưa đến, sau đó nói với mọi người: “Hai lạng thịt, một mũ đầu cá cần một lạng thịt.”
Nói cách khác, số thịt này chỉ đủ mua hai cái mũ đầu cá.
“Vậy phái hai người đi xuống.” Chị Đường không muốn có người bị thương: “Nếu tất cả mọi người đều đi thì sẽ không đủ để sử dụng.”
“Vậy hai người nào đi xuống?” Tiểu Lưu hỏi. Thật ra hắn ta có niềm tin rất lớn, người đi xuống chắc chắn không phải hắn ta
“Chúng ta cứ xem ai muốn đi xuống trước đi.” Tóc đuôi ngựa nghệ thuật nhìn mọi người, chủ động lui ra phía sau một bước: “Ở đây có rất nhiều thông minh hơn tôi, tuy nhiên nếu cuối cùng gom không đủ hai người thì tôi sẽ đi cho đủ số.”
Vốn dĩ anh ta đã hạn quyết tâm sẽ lãnh đạo mọi người trong quái đàm này, dù sao anh ta cũng đã trải qua vài quái đàm. Kết quả trong thời gian ba người ngắn ngủi anh ta đã nhận ra những điều tra viên ở đây không có ai ngốc hơn anh ta cả, trong lòng không khỏi cảm thấy rất thất bại. Tuy nhiên khi nghĩ đến việc có thể thuận lợi thông quan, lập tức cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều
“Tôi muốn đi.” Đây là chị Đường, là người có thực lực mạnh nhất trong tất cả mọi người, cô ấy chắc chắn sẽ có một suất.
Những người còn lại muốn đi có Ngô Úy, Tây Tây, nam áo lông và Tô Dung. Chị Đường nói: “Về giá trị vũ lực thì có tôi là đủ rồi, tôi cần một đồng đội cẩn thật vào thông minh.”
“Vậy chị cứ đặt ra một tiêu chuẩn đi.” Tây Tây nói.
Chị Đường suy nghĩ một chút, sau đó thật sự đưa ra một tiêu chuẩn: “Các người ai có thể tìm ra manh mối Tiền Hạo Vũ là nội gián, thì người đó sẽ đi xuống dưới cùng tôi.”
--------------------
“Thật ra em đã có suy đoán.” Nói đến việc này Tô Dung lập tức có tinh thần: “Mọi người có thể nói ra số phòng của mình không?”
Nghe thấy lời cô nói, những người khác hai mặt nhìn nhau, người thông minh đã đoán ra được manh mối mà cô nhắc đến là gì.
Thật sự không phải bọn họ không nghĩ ra được vấn đề số phòng, nhưng thời gian thật sự quá chặt chẽ, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa Tiền Hạo Vũ cũng đã bị bại lộ, cho nên bọn họ cũng không cố gắng điều tra đến cùng. Chỉ có Tô Dung muốn có một đáp án chính xác.
Mọi người theo lời cô nói báo ra số phòng, quả nhiên giống như Tô Dung nghĩ, kết quả của số thứ tự thật sự là từ 1 đến 12, chỉ có mình cô và Tiểu Vương là có số 10 giống nhau.
“Có thể tôi biết vì sao lại như thế.” Tóc đuôi ngựa nghệ thuật giơ tay lên: “Tiểu Tiểu số phòng của cô là 1225, là sinh nhật của Jesus.”
Anh ta đã nhớ ra sau khi nghe Tô Dung nhắc đến số phòng của mình.
Thì ra là thế! Nếu vậy tất cả mọi việc đều có thể giải thích được. Quả nhiên cô chính là người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm đó, còn Tiền Hạo Vũ có lẽ vì không biết sinh nhật Jesus, cho nên đã lựa chọn giết chết Tiểu Vương sau đó đến lượt Tô Dung, để đảm bảo không bỏ sót cái gì.
“Vậy Tiểu Tiểu sẽ đi xuống dưới cùng chị.” Chị Đường giải quyết vô cùng dứt khoát: “Có khả năng nguồn ô nhiễm cũng đang ở tầng phụ, em lại là người duy nhất có thể giải quyết nguồn ô nhiễm, thật sự nên đi xuống.”
Chuyện này cứ quyết định như vậy, Tô Dung và chị Đường cùng nhau mang mũ đầu cá lên, hai người đi đến trước mặt nhân viên đồ xanh.
Nhân viên liếc mắt đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, sau đó dặn dò: “Tôi sẽ không đi theo các người xuống đó, nhớ lấy ở dưới tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình, chỉ có thể ở đó nhiều nhất là hai mươi phút. Tôi cần phải nhắc nhở các người một câu, nếu các người muốn ở dưới làm gì đó? Đây chính là cơ hội tốt nhất. Chờ đến lần thứ hai, sự khó khăn nguy hiểm sẽ tăng rất cao, những tên ở dưới đó cũng không phải là kẻ ngốc.”
Bởi vì cô ta đã lấy tiền của Tô Dung, nên mới đồng ý nói nhiều thêm một chút.
Hai người cảm kích gật đầu, đội mũ đầu cá lên, dưới ánh mắt lo lắng của những người khác đi ra sau quầy, chỗ đó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Chờ sau khi hai người đi xuống, anh Trịnh nói bản thân muốn đi nhà vệ sinh, yêu cầu những người khác ở lại đây canh chừng đừng rời đi. Đương nhiên mọi người không có ý kiến gì cả, nhưng bọn họ không ngờ rằng, chờ đến khi anh Trịnh trở lại một lần nữa, lại có mấy người nhân viên đồ đen đi cùng.
Anh ta vung tay lên, mấy nhân viên đó lập tức đi đến, phối hợp với anh Trịnh trói tất cả mọi người lại.