Đến trước cửa phòng Tề Hàn, chị Đường gõ mạnh vào cửa: “Tề Hàn? Tề Hàn! Em có bên trong không? Nếu không mở cửa, chị sẽ trực tiếp đá cửa đi vào!”
“Để em gõ cửa, chị nói tiếp đi.” Tây Tây thay thế cô ấy, để chị Đường tiếp tục kể những việc xảy ra sau đó.
Chị Đường lời ít ý nhiều nói: “Tóm lại cuối cùng chị chọn khiên vũ, Tề Hàn không có cách nào khác nên chỉ có thể ăn thịt cá.”
“Chắc chắn thịt các có vấn đề rồi!” Tiểu Lưu nhịn không được nói.
Ngay cả hắn ta cũng có thể nghĩ ra thịt cá có vấn đề, tất nhiên chị Đường cũng có thể nghĩ đến: “Chúng tôi đều biết, nhưng không còn cách nào khác, cô ấy không có cách nào khiêu vũ trên mũi dao. Hơn nữa vảy trên thân của người đầu cá rất sắc bén, giống như cả người mọc đầy dao nhỏ vậy, cô ấy hoàn toàn không thể đánh lại bọn nữa, ngay cả tôi cũng không có cách nào bảo vệ được cô ấy. Muốn mạng sống thì cũng chỉ có thể ăn thịt cá.”
“Sau đó thì sao?” Tô Dung hỏi: “Sau khi hai người ra ngoài, cô ấy trông như thế nào?”
Chị Đường thở dài: “Lúc ấy thoạt nhìn cô ấy không có vấn đề gì cả, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cũng không có cảm giác khó chịu, sau đó mỗi người đều tự về phòng. Buổi sáng hôm nay chị vốn định nhanh chóng đến tìm cô ấy, nhìn xem thế nào? Kết quả lại phát hiện phòng của mọi người có nhiều phòng đang mở cửa, sau đó gặp phải chuyện của Tiền Hạo Vũ.”
Chuyện xảy ra sau đó bọn họ cũng đã biết, nên không tiếp tục nhiều lời với chị Đường nữa. Mắt thấy gọi lớn như vậy nhưng Tề Hàn cũng không mở cửa, chị Đường trực tiếp giơ chân lên, mạnh mẽ đá văng cửa phòng.
Không thể không nói sức lực của cô ấy thật sự rất lớn, lúc trước Tô Dung cũng từng thử dùng sức đẩy cửa phòng đang bị khóa, nhưng hoàn toàn không thể mở được. Có thể thấy được đối phương tuyệt đối không chỉ được tăng một hai lần sức mạnh.
Cửa bị mở ra, mùi cá lập tức ập vào mặt. Trên giường có một bóng dáng to bằng người nhô lên dưới chăn, đang nhúc nhích một chút.
Chị Đường không hề sợ hãi, nhanh chóng xốc chăn lên.
Tình huống bên trong khiến mọi người đều sợ ngây người
Một sinh vật đầy vảy cá đang cuộn tròn trên giường, trên chăn và giường rải rác một ít vảy cá. Trên mặt cũng là vảy cá dày đặc, có cảm giác như đầu đã phình to lên gấp đôi, hơn nữa còn có chút biến dạng.
Nhìn dáng người, đây có lẽ là Tề Hàn.
“Trời ơi!” Tây Tây hít sâu một hơi: “Sao cô ấy lại biến thành như vậy?”
Giọng điệu của Ngô Úy rất nghiêm túc: “Có vẻ như cô ấy đang thay đổi theo hướng giống với những tên người đầu cá đó.”
Anh ta vừa nói như vậy, mọi người cũng đã hiểu. Còn không phải như vậy sao! Toàn thân phủ đầy vảy, đầu bị biến dạng, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ thật sự biến thành người đầu cá.
Nếu thật sự biến thành người đầu cá, dù có thông quan quái đàm này cũng chưa chắc có thể rời đi.
Mơ hồ nghe thấy Tề Hàn ở trên giường đang nhỏ giọng rên rỉ gì đó, chị Đường ghé sát vào, liền nghe thấy Tề Hàn dùng giọng điệu yếu ớt mong manh đầy thống khổ nói: “Đau quá…… Đau quá…… Cứu, cứu em……”
“Làm sao bây giờ? Nếu cô ấy thật sự biến thành người đầu cá, có phải sẽ chết hay không?” Tiểu Lưu lo lắng hỏi.
Tóc đuôi ngựa lắc đầu: “Không có cách nào, việc này cô ấy chỉ có thể tự mình giải quyết thôi, hoặc là chúng ta nhanh chóng tìm ra biện pháp rời khỏi quái đàm, bây giờ ra khỏi quái đàm có lẽ còn có thể cứu chữa cho cô ấy.”
Nhưng làm sao có thể? Hiện tại thậm chí bọn họ còn chưa đến được tầng phụ, cũng không biết nên làm thế nào để rời khỏi quái đàm này, lại càng không có tin tức liên quan đến nguồn ô nhiễm.
“Có lẽ tôi có cách.” Tô Dung lấy viên thuốc mà bác sĩ cho cô ra: “Thử cái này xem, là thuốc bác sĩ ở phòng y tế đưa, có khả năng ức chế ô nhiễm.”
“Ngay cả thứ này mà cô cũng có!” Ngay cả anh Trịnh cũng rất kinh ngạc, có thể có được loại thuốc này thật sự chính là kì tích trong quái đàm.
Tô Dung nhún nhún vai, đưa viên thuốc cho chị Đường, để cô ấy đút cho Tề Hàn, đồng thời trả lời: “Lúc ấy thấy Tây Tây uống có tác dụng, tôi liền hỏi xin bác sĩ, đáng tiếc anh ta không chịu cho nhiều.”
Tề Hàn ở trên giường nuốt viên thuốc xuống, chẳng được bao lâu quả nhiên cô ấy đã ngừng run rẩy, vảy trên người cũng tróc ra rơi đầy đất. Nhưng cũng chỉ có thể làm được đến mức này, cả người cô ấy vẫn mọc đầy vảy cá, đầu cũng bị biến dạng.
Tô Dung hiểu rõ: “Quả nhiên chỉ có thể ức chế ô nhiễm, không thể giải quyết hoàn toàn được. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi quái đàm này, nếu không Tề Hàn sẽ chịu không nổi.”
“Đến tầng phụ trước.” Không biết từ lúc nào Ngô Úy đã lấy ra một cao dạo nhọn: “Hỏi nhân viên cửa hàng tổng hợp thử xem muốn mua mũ đầu cá cần bao nhiêu thịt cá, tôi cắt thịt.”
“Để tôi đi.” Người nói chuyện chính là Tiểu Lưu, thoạt nhìn hắn ta vô cùng tùy tiện: “Vận may của tôi rất tốt, mấy năm nay chỉ tiến vào quái đàm một lần, bị thương chút cũng không sao.”
Tây Tây cũng không cam lòng yếu thế: “Các người đừng tranh giành nữa, để tôi đi, đùi của phụ nữ nhiều mỡ hơn đàn ông, cũng sẽ nặng hơn một chút.”
Quả thật Tô Dung đã nhìn đến trợn tròn mắt, chỗ này có chỗ nào giống cắt thịt chứ, rõ ràng giống phân chia tài sản hơn, bọn họ tranh giành cái gì vậy. Kiếp trước gặp được mười người, thì có đến tám người là phạm nhân, một người là cảnh sát phế vật, còn một người còn lại chính là người tỉnh khác đến du lịch, Tô Dung hoàn toàn chưa từng nhìn thấy nhân tính sáng chói như thế này.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh Trịnh đứng bên cạnh không nhịn được cười một tiếng: “Cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Tô Dung vô thức gật đầu: “Rất kỳ lạ.”