Đi xuống cầu thang, bên cạnh chính là quầy lễ tân, Tô Dung nhìn về phía nhân viên mặc đồ xanh phía sau tủ: “Chắc cô biết tầng phụ ở đâu đúng không?”
Sở dĩ đưa ra kết luận này, là vì cô đã tổng hợp lại một loạt các manh mối lúc nãy. Nguyên nhân nhân viên đồ đỏ nhảy xuống biển, chính là vì phải vớt xương cá. Căn cứ theo lời hắn nói, có lẽ đó là một con cá không nghe lời nên đã nhảy xuống biển.
Sở dĩ nhân viên đồ đỏ biết được tin tức này, chắc chắn là do nhân viên đồ xanh nói cho hắn biết. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc nãy bọn họ lại nhìn thấy nhân viên đồ đỏ ở quầy lễ tân của tầng 1.
Biết trên thuyền có cá như vậy, thi thể đã biến mất lúc trước rất có khả năng chính là do cá mang đi. Nhưng chúng nó giấu ở chỗ nào? Tô Dung chỉ có thể nghĩ đến tầng phụ. Những nơi khác mọi người đều đã tìm kiếm, nên chỉ có tầng phụ là nơi có thể giấu cá.
Một khi đã như vậy, nhân viên đồ xanh chắc chắn biết tầng phụ ở đâu.
Thật ra còn có một việc rất thú vị, đó chính là nhân viên đồ đỏ đến quá mức trùng hợp. Bởi vì vừa rồi thời gian quá gấp gáp nên Tô Dung chưa có thời gian nghĩ lại, chờ sau khi Tiền Hạo Vũ ngã xuống, cô mới có thời gian để phát hiện lỗ hổng này.
Cô vừa đi ra ngoài, Tiền Hạo Vũ đã nghe thấy tiếng bước chân rồi đi theo. Sau khi ra ngoài lại giả vờ ngại ngùng, ép cô nói chuyện trong chốc lát, sau đó nhân viên đồ đỏ liền đến. Nếu nói trong những việc này không có quỷ thì cô cũng không tin.
Người nhân viên đồ đỏ đến vì có cá nhảy xuống biển, có lẽ cá nhảy xuống biển đó có quan hệ gì đó với Tiền Hạo Vũ. Nhưng nếu nói như vậy, thì anh ta làm sao có thể khống chế thời gian báo cáo của nhân viên đồ xanh chứ?
“Xin lỗi, du thuyền này của chúng tôi không có tầng phụ.” Không đợi cô suy nghĩ, nhân viên đồ xanh đã lịch sự phủ nhận câu hỏi của cô.
Tô Dung hoàn toàn không tin, định lấy tiền ra hối lộ cô ta: “Tôi thật sự muốn đến tầng phụ xem thử.”
“Xin lỗi, không có tầng phụ.” Nhân viên lại từ chối một lần nữa, nhìn thoáng qua số tiền đó rồi bổ sung thêm một câu: “Ngài không cần phải hối lộ tôi, đây không phải việc có thể giải quyết bằng cách hối lộ.”
Không phải việc có thể giải quyết, vậy chẳng lẽ còn cần điều kiện gì khác?
Tô Dung nhanh chóng hiểu được ý của đối phương, nhìn về phía những người khác: “Chúng ta vẫn còn thiếu một chút nữa, mọi người có manh mối gì về tầng phụ không?”
Lúc này Ngô Úy đột nhiên đi về phía quầy lễ tân hỏi: “Cô có thể đi ra khỏi quầy lễ tân không?”
Mọi người đều sửng sốt một chút, Tô Dung đột nhiên hiểu ra: “Phía dưới của cô là cái gì? Đuôi cá sao?”
Cô hỏi nhân viên.
Lúc trước khi đến gần cầu thang tầng 1 luôn ngửi được mùi tanh, lúc trước Tô Dung luôn cho rằng là tầng 2 truyền đến, hiện tại xem ra có thể là do chính bản thân nhân viên gây ra.
Hơn nữa không chỉ là nhân viên này, những nhân viên khác có lẽ đều như vậy, bởi vì mỗi tầng đều có mùi cá, chẳng qua đều dùng các loại phương pháp khác nhau để che giấu. Ví dụ như ở tầng hai có gió biển, tầng ba có nước sát trùng, tầng 4 có nước hoa vỏ quýt.
Chỉ cần một nhắc nhở đơn giản, Tô Dung có thể xâu chuỗi lại tất cả manh mối mà mình đang có.
Không ngờ nhanh như vậy bọn họ đã có thể đoán ra sự thật, nhân viên cau mày, đi ra khỏi quầy. Quả nhiên, dưới thân cô ta là một chiếc đuôi cá màu bạc lấp lánh.
Lúc này Tô Dung lại nghĩ đến một vấn đề: “ Những nhân viên khác đều có tình trạng giống cô đúng không? Nhưng vì sao dưới thân bọn họ lại không có đuôi cá?”
“Bởi vì thí nghiệm mà bọn họ làm tương đối an toàn.” Nhân viên lấy tờ tiền quái đàm trong tay Tô Dung, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô.
Nói xong, cô ta nhìn về phía mọi người: “Hiện tại tôi có thể đưa các người đến tầng phụ, tuy nhiên trước đó các người phải đến cửa hàng tổng hợp để mua mũ đầu cá, nếu không đi xuống đó chắc chắn sẽ phải chết.”
Muốn có mũ đầu cá thì phải cắt thịt xuống trước, mọi người hai mặt nhìn nhau. Tô Dung đột nhiên nhớ đến một việc, nhìn về phía chị Đường hỏi: “Đêm qua không phải hai người tham gia tiệc tối sao? Phát hiện cái gì? Tề Hàn đâu?”
Hiện tại những người khác đều ở đây, chỉ không có bóng dáng của Tề Hàn.
Tiểu Lưu giơ lên tay: “Vừa rồi tôi đã gõ cửa phòng của Tề Hàn, nhưng không ai mở cửa cả. Bởi vì vội trở về, nên tôi không gọi nữa.”
Nghe vậy, chị Đường đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Hỏng rồi, có khả năng Tề Hàn đã xảy ra chuyện!”
Cô ấy nhanh chóng quay đầu bước đi, nói với mọi người: “Ngày hôm qua khi tham gia tiệc tối tôi và Tề Hàn đã nhìn thấy rất nhiều người đầu cá, ăn uống linh đình trao chén nâng ly*. Khi nhìn thấy chúng tôi, đám người đầu cá lập tức lộ ra biểu cảm khát vọng, lúc ấy tôi liền nghi ngờ đồ ăn thật sự của bữa tiệc này chính là hai người chúng tôi.”
*Chú thích: ý chỉ mối quan hệ tốt đẹp
Cô ấy tăng nhanh tốc độ, nhưng miệng cũng không hề rảnh rỗi: “Nhân viên đồ đỏ ở quầy lễ tân chính là người dẫn chương trình ở bên trong, yêu cầu mọi người tùy ý khiên vũ. Nhưng bên trong sàn nhảy lại đầy rẫy mũi dao, hoàn toàn không thể nhảy được. Muốn rời khỏi vũ hội, ít nhất phải nhảy một bài. Hoặc phải ăn thịt cá mới có thể rời đi. Các thành viên trên sàn nhảy có thể tấn công nhau, nhưng người bên ngoài sàn nhảy lại không thể tấn công người trong sàn nhảy.”
Đơn giản chính là nếu ở bên ngoài sàn nhảy thì sẽ không bị tấn công, nhưng lại phải ăn thịt cá. Ở bên trong sàn nhảy, chẳng những phải chịu đựng mũi dao dưới chân mà còn phải hứng chịu sự tấn công của những người cá đang nhảy xung quanh.