“…Vậy nếu tôi trả lời, cô phải đảm bảo sẽ kéo tôi lên.” Thấy thái độ của cô quá cứng rắn, Tiền Hạo Vũ đánh nghẹn khuất nói.
Nói thật Tô Dung hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ cứu anh ta, đặc biệt là dưới tình huống biết rõ mục tiêu của đối phương chính là mình. Đêm dài lắm mộng, để anh ta ở lại trên thuyền, quỷ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Im lặng trong chốc lát, cô nhìn về phía hai người anh Trịnh: “Tôi cảm thấy manh mối mà anh ta có thể biết, bản thân chúng ta cũng có thể tìm được.”
“Ý của cô là?” Anh Trịnh nhướng mày.
Tô Dung trả lời vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Bây giờ tôi muốn anh ta chết, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đã hại chết tôi, hiện tại tôi không muốn cứu anh ta cũng không sao đúng không?”
Nếu ở thế giới hiện thực, có lẽ sẽ có những anh hùng bàn phím sẽ dùng lời lẽ đầy đạo đức “Dù sao đây cũng là mạng người!” để chỉ trích cô, nhưng nơi này là thế giới quái đàm, có thể sống đến bây giờ, không hề có loại người thích nương tay.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô, anh Trịnh nhún nhún vai, kéo Tiểu Lưu chủ động lui về phía sau một bước: “Tất nhiên rồi, xin cô cứ tự nhiên.”
“Khoan đã? Các người, các người không thể như vậy được!” Lúc này Tiền Hạo Vũ đã hoàn toàn luống cuống, lúc nãy anh ta còn tự cao cho rằng, trong người anh ta có manh mối nên bọn họ không thể không cứu anh ta. Nhưng mà, thật sự ngay lúc này, nhóm người này đã lựa chọn từ bỏ anh ta.
Sao bọn họ dám?
“Không có manh mối của tôi, các người hoàn toàn không có khả năng thông quan quái đàm này!” Anh ta giận dữ hét, có lẽ biết chắc chắn không thể khuyên được Tô Dung, đánh phải cố gắng hết sức khuyên anh Trịnh và Tiểu Lưu: “Chỉ cần các người để tôi giết cô ta, tôi sẽ có được cách có thể thông quan quái đàm này, đến lúc đó chúng ta thông quan quái đàm cùng nhau không phải sẽ tốt hơn sao? Không ai biết chúng ta đã làm gì cả.”
“Đừng nói đùa nữa.” Giọng nói của chị Đường đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu, liền nhìn thấy cô ấy và Tây Tây cùng nhau đi về phía này: “Một quái đàm không thể nào chỉ vì thiếu tin tức của một người mà không thể thông quan được. Còn anh——”
Cô ấy cười lạnh nói: “Không ai có thể chứng minh nhiệm vụ của anh là giết cô ấy, hay là giết hết những người khác là chúng tôi. Nếu cuối cùng phương pháp thông quan mà anh nhận được là giết hết những người khác thì sao?”
Nói xong chị Đường nhìn về phía Tô Dung: “Thả chân ra đi, sau đó chờ anh ta tự mình ngã xuống. Đừng làm dơ tay em.”
Trong lòng cảm động, Tô Dung nghe lời thả chân ra. Tiền Hạo Vũ không ngừng uy hiếp, uy hiếp không được thì chuyển sang cầu xin. Nhưng ngoại trừ Tiểu Lưu không thể chịu được ánh mắt cầu xin của anh ta nên quay đầu đi chỗ khác, những người còn lại không hề có chút phản ứng nào.
Không quá một phút, tay của anh ta không thể tiếp tục kiên trì được nữa. Tiền hạo Vũ hoảng sợ thét chói tai: “Cứu tôi, tôi không chịu được nữa, cứu tôi với a! A a a a!”
Anh ta đã ngã xuống.
Mặt biển không hề nổi lên chút bọt nước nào.
Im lặng một giây, sau đó mọi người lại bắt đầu trò chuyện cùng nhau như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tô Dung nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy nhân viên đồ đỏ nhảy xuống đây, nhưng đến giờ vẫn chưa đi lên.”
Cô vừa mới nói xong những lời này, một bóng người mặc đồ đỏ liền đi ra từ trong biển. Người nọ thật sự chính là nhân viên đồ đỏ đã nhảy xuống biển lúc nãy! Tuy nhiên so với hai tay trống trơn lúc nãy, bây giờ trong tay hắn đã có thêm một bộ xương cá
Xương cá này có kích thước rất lớn, thân xương ước chừng còn dài hơn nửa người, đầu cá có chiều rộng không bằng nửa người.
“Đây không phải là Tiền Hạo Vũ chứ?!” Tiền Hạo Vũ vừa mới nhảy xuống, nhân viên đã ôm xương cá đi lên, hơn nữa lúc trước bọn họ đã có suy đoán thịt cá chính là thịt người, Tây Tây khó có thể không đưa ra kết luận như vậy.
Tô Dung lắc đầu: “Chắc chắn là không phải, nhân viên cũng không có khả năng tiên đoán trước Tiền Hạo Vũ sẽ nhảy xuống đúng không?”
Chờ sau khi nhân viên đồ đỏ đi lên, Tô Dung bước đến hỏi: “Xin hỏi cá này là?”
Vừa nói, cô vừa đưa ra mười tệ quái đàm.
Nhận tiền, người nhân viên đồ đỏ vốn dĩ không có ý định trả lời lập tức sửa miệng: “Là một tên không nghe lời, tuy nhiên có thể lấy thi thể về để nghiên cứu.”
Nói xong hắn không cho mọi người cơ hội giữ lại, khiêng xương cá nhanh chóng bước về phía cửa hàng tổng hợp. Tô Dung đoán có lẽ hắn muốn đến phòng y tế, bởi vì chỉ có bác sĩ ở đó mới có thể nghiên cứu xương người.
“Vậy lúc trước em đổi tiền là vì muốn hối lộ nhân viên sao?” Chị Đường đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Tô Dung lập tức sửng sốt, vốn dĩ cô nghĩ rằng nội gián đã biến mất, cô không ngại nói những manh mối này cho mọi người biết. Nhưng không ngờ cô đã quên mất việc này.
Tuy nhiên cô nhanh chóng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: “Đúng vậy, ở quái đàm lần trước em đã từng thử hối lộ nhân viên, tuy nhiên lại không biết quái đàm này có được không, nên em vẫn chưa nói cho chị biết.”
Quái đàm mà cô nói chính là quái đàm xe taxi, có thể hối lộ nhân viên ở trạm xăng dầu đó. Việc lấy bốn làm năm này cũng không thể xem là nói dối được.
“Việc này để giải thích sau đi.” Chị Đường lại càng chú ý một vấn đề khác hơn: “Sao em lại bị tên đó dẫn đến bên cạnh lan can như vậy? Nơi này rất nguy hiểm, không phải em không biết.”
“Bởi vì em đã nhìn thấy nhân viên đó…” Tô Dung vừa nói đến đây, lại đột nhiên dừng lại: “…Khoan đã, dường như em hiểu được gì đó rồi?”
Hai mắt cô sáng ngời, không thèm giải thích với mọi người mà chạy thẳng xuống tầng 1. Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng lựa chọn đi theo phía sau Tô Dung. Chị Đường sắp xếp Tây Tây đi gọi các điều tra viên khác đến.