Dù sao chưa thông báo ra bên ngoài, nhưng chỉ cần không ngốc, thì cũng có thể biết đứng sau lưng diễn đàn này chính là tổ chức chính phủ, những lời bọn họ nói đều bị nhìn thấy.
Chẳng qua có một việc làm cho Tô Dung rất để ý, trong những người này không có một người nào là nội gián cả. Theo lý thuyết nếu so sánh với những người khác, nội gián có nhiều tin tức hơn, chỉ cần giết nhiều nhất hai người là có thể được đầu mối quan trọng, chắc chắn sẽ thông qua.
Tại sao bọn họ lại không nói câu nào chứ?
Nếu như chỉ là bởi vì bọn họ giết người, tất nhiên không cần sợ hãi. Giết người trong quái đàm, trở về hiện thực vốn sẽ không đối mặt với luật pháp. Huống chi là vì mang nhiệm vụ, không thấy mấy người phát biểu trong bài này cũng giết người sao?
Sở dĩ ẩn núp, Tô Dung nghi ngờ có thể là bởi vì bọn họ không chỉ giết một hai người.
Chuyện này làm cho cô nhớ lại lúc đầu chị Đường thuận miệng nói một câu ---"Ai biết nhiệm vụ của cậu không phải là giết hết tất cả chúng tôi chứ?"
Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là lời thật thành sấm. Cuối cùng nội gián muốn lấy đầu mối thông quan, có thể sẽ giết hết mọi người đi?
Lời của lầu 9 cũng đã giải đáp nghi ngờ trong lòng Tô Dung, thì ra là như vậy.
Lúc cô đi ra khỏi quái đàm xuất hiện vào tiết học thứ hai đã suy nghĩ đến một vấn đề --- nếu như cô đưa nấm cho chị Đường, để cho chị Đường giúp đỡ ném đi, vậy nguồn ô nhiễm kia có phải được xem là do chị Đường tiêu diệt không?
Nhưng dựa theo quy tắc, chỉ có một người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm, vậy rõ ràng không hợp với giả thuyết này.
Cho đến khi nhìn thấy lời của lầu 9, cô mới rõ ràng, cô là người duy nhất lấy thân phận "khách" lên du thuyền này, cho nên cũng là người duy nhất có tư cách tiêu diệt nguồn ô nhiễm.
Nếu như chị Đường ném nấm xuống biển, sợ là đạo cụ quái đàm đó sẽ mất đi hiệu lực.
Ngoài những thứ này, trải nghiệm của những điều tra viên trên diễn đàn đều cho Tô Dung rất nhiều linh cảm, phương thức bọn họ thông quan đều là những cách mà cô không nghĩ đến.
Tô Dung xoa trán, lại tìm kiếm quái đàm vườn bách thảo Màu Đỏ, nói thật, cô còn thật sự tò mò quái đàm này có cách binh thường nào để thông quan hay không.
[Chủ đề tập họp điều tra viên của quái đàm Vườn bách thảo Màu Đỏ!]
[Tìm kiếm một chút, lại không thấy có bài viết chủ đề này, vậy tôi đành làm người đầu tiên vậy.
Không thể không nói, không hổ là quái đàm do ba tổ chức lớn nhúng tay vào, độ khó có thể nói là cực khó khăn. Trước mắt những người trải qua chắc cũng không nhiều lắm, dù sao tôi là đi dựa theo tuyến đường của đoàn du lịch.
Ải thứ nhất thì cũng tốt, chúng tôi chỉ chết một người. Phương pháp trấn an thực vật là đút người trồng sai cho thực vật đó...
Trong "tiệm nhỏ Đới Duy" có không ít người không tính mua phương án của quả cầu thủy tinh, tôi chỉ có thể nói là chết cũng đáng đời. Tôi kiếm được tiền tương đối nhiều, nhưng cụ thể mua đạo cụ quái đàm gì không thể nói ở chỗ này được, các người hiểu đi.
Sau đó dọc theo đường đi lại chết không ít người, tôi nhất định phải cho người các một lời khuyên thật lòng, ở trong quái đàm hợp tác với nhiều người, nói ít nhìn lâu, không phải là người đầu tiên thăm dò cái mới, nhất định sẽ dễ dàng sống tiếp hơn.
Sương mù bên ngoài dày đặc từ từ lan rộng ra, người không có [hoa mặt trời] giống như người điên đi ở trong rừng. Mấy người chúng tôi cũng coi như sáng suốt, ý thức được trong rừng tuyệt đối có vấn đề, trước hết quanh quẩn ở bên ngoài, sau đó phát hiện bí mật của tấm bảng gỗ.
Tấm bảng kia bị người ta sửa lại, bị quét sơn mới vào. Chẳng qua cũng may trong đồng đội của chúng tôi có một người mua phương án của quả cầu thủy tinh, mua một cái bật lửa. Lúc ấy mua vật này cũng bởi vì lửa có thể khắc chế thực vật, chỉ là không nghĩ đến dùng lửa đốt cháy tấm bảng đó, lại có thể làm chảy lớp sơn bên ngoài, nhìn được chữ chân chính bên trong.
--- "Một đường đi về phía Đông, ở chỗ đó có thể tìm được mặt trời chân chính."
Tiếp theo chúng tôi ở trong rừng gặp được không ít sinh vật giống với tang thi, trong đó có mấy con, thậm chí là điều tra viên lúc trước đi vào khu rừng bị mất lý trí. Nếu như chỉ đi một mình tất nhiên sẽ chết bên trong rừng.
Với lại phải có vũ khí, bật lửa không tệ, nhưng trong rừng không thể đốt lửa, lời sửa lại trên bảng là thật. Cũng may chúng tôi còn bốn người, tóm lại thành công tìm được cửa ra, lên xe buýt.]
Thì ra dùng lửa đốt chảy sơn! Chẳng qua trên thực tế, cho dù Tô Dung có biết điều tra viên nào trong lần của cô có bậc lửa, có lẽ cô cũng không nghĩ ra được cách này.
Chỉ là lần đó của cô, trừ Triệu Mập Mạp ra thì tất cả điều tra viên đều mua phương án của quả cầu thủy tinh, trái lại để cho Tô Dung bỏ lỡ một ít tin tức.
[Lầu 2: Hừ! Các người khẳng định không nghĩ đến tôi thông qua như thế nào đi! Tôi cho chủ tiệm của "Tiệm nhỏ Đới Duy" một số tiền lớn, ông ta trực tiếp dẫn tôi rời đi cái quái đàm chết tiệc đó!]
[Lầu 3: ???]
[Lầu 4: ???]
[Lầu 5: ???]
[Lầu 6: Đánh vỡ đội hình một chút, trái lại tôi biết một chút "Tiệm nhỏ Đới Duy" chính là sản nghiệp của Tập đoàn Tích Tắc, nếu như cho đủ nhiều tiền, đúng là để cho ông ta có thể giúp đỡ, dù sao tôn chỉ của bọn họ chính là lợi ích trên hết. Nhưng rốt cuộc lầu 2 cho bao nhiêu tiền, mới có thể để cho chủ tiệm nguyện ý giúp bạn thông quan chứ?]
[Lầu 7: Không biết nói gì, trâu bò!]
[Lầu 8: Tôi không có tiền như vậy, tôi tới nói một chút trải nghiệm của mình đi! Chắc là phần lớn sẽ không giống với những người khác, tôi là đi theo nhân viên áo xanh giả thành hướng dẫn viên du lịch kia. Tất nhiên, tôi cũng vô cùng rõ ràng bọn họ không có ý tốt, nhưng cái này cũng không thành trở ngại bọn họ có thể giúp đỡ tôi.