Chỉ cần bạn lấy ra cám dỗ đủ để bọn họ thèm khát, bọn họ sẽ nguyện ý nói cho bạn rất nhiều tin tức.
Ví dụ như cửa ra của vườn bách thảo. Cụ thể lấy cám dỗ gì thì tôi sẽ không nói ra, nhưng phải cẩn thận đám người kia lật lọng, bọn họ cũng rất tham lam.]
Quả nhiên có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Nhìn được lời của lầu 2, Tô Dung giật khóe miệng. Rốt cuộc người này ở chỗ nào lấy được nhiều tiền quái đàm như vậy, ngay cả chủ tiệm cũng bị thu mua.
Không quan tâm đến người này nữa, phương pháp của lầu tám đúng là làm cho Tô Dung không nghĩ đến. Cô chỉ biết nhân viên áo xanh sẽ hại người, lời nói cũng là nửa giả nửa thật, không nghĩ đến ở chỗ bọn họ có thể biết được phương án rời đi chính xác?
Vậy nhất định là do cám dỗ mà lầu 8 nói rất mê người, để cho nhân viên áo xanh nguyện ý hợp tác.
Nhân viên áo xanh được xem là hậu thủ mà ‘Chìa khóa cứu đời’ để lại ở vườn bách thảo, yêu cầu của nhân viên áo xanh chỉ là mạng của những điều tra viên bọn họ. Hoặc là dùng mạng của bọn họ để hiến tế cho nguồn ô nhiễm, hoặc là dùng mạng của bọn họ chế tạo ra áo nhân viên màu đỏ chạy ra khỏi vườn bách thảo.
Nói cách khác, lầu 8 là dùng mạng của những điều tra viên khác trao đổi với nhân viên áo xanh. Hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người này nhất định là dâng hai mạng người cho nhân viên áo xanh. Nếu không, đối phương không có khả năng nói ra đầu mối quan trọng như cửa ra của vườn bách thảo được.
Không trách người này không nói ra, nếu nói ra nói không chừng có thể bị "Cục điều tra quái đàm" cho vào danh sách đen.
Tiếp theo, Tô Dung lại tìm tòi bài viết có liên quan đến quái đàm taxi, lúc này cô mới bất ngờ phát hiện, thì ra cái quái đàm này có tính không cố định lớn như vậy, mỗi một người đều gặp phải hành khách khác nhau.
Nhưng đều giống nhau là, trong năm du khách, ít nhất có hai du khách có thể gọi được bạn bè đến. Nói cách khác không cần giống như như cô dựa vào vận may để đón khách, bọn họ có thể thực hiện chế độ giới thiệu.
Hơn nữa tổng kết lại, những khách được đề cử đến trái lại an toàn hơn nhiều khách mà mình tự đón. Cũng đúng, người hơn nửa đêm đi ra bên ngoài thì là người tốt lành gì chứ?
Còn có siêu thị An Vui lần đầu tiên cô tham gia quái đàm, trái lại Tô Dung không tìm kiếm. Cô quá rõ ràng quái đàm đó, không có gì phải tìm kiếm, ngay cả bối cảnh của quái đàm cũng không có.
Nói thật, cũng chính bởi vì khi đó mọi người không có kinh nghiệm, lo sợ này kia. Nếu giống bây giờ, giai đoạn đầu đã thăm dò xong toàn bộ bản đồ, có lẽ ngày đầu tiên bọn họ có thể rời đi rồi.
Buổi tối tham gia hoạt đội xã đoàn, vừa vào phòng đã nghe được một đống người đang thảo luận 'Cà Phê' và ‘Đại tiểu thư Đường gi’".
Liễu Nhã Đình bảo vệ ‘Cà Phê' trước nam sinh thấp hèn lúc trước lớn tiếng nói: "Thật sự có cảm giác kích động, vợ đầu tiên của tôi có liên hệ với vợ thứ hai của tôi."
Tô Dung: "..."
Cô tằng hắng một cái, rồi đi vào. Tạ Kha Kha lanh mắt thấy cô, lập tức kéo cô đến: "Tô Dung, cậu nói sao ‘Cà Phê' này gần như mỗi tháng đều có thể vào một quái đàm chứ?"
Đương tiên là bởi vì vận may "thần tiên" của cô rồi, Tô Dung nói thầm trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh lắc đầu: "Có lẽ là đạo cụ quái đàm gì đó đi."
Liễu Đình Nhã ở một bên thuận miệng nói: "Cũng không biết rốt cuộc đại thân này đã thông qua bao nhiều quái đàm, tôi thấy trong diễn đàn có không ít người suy đoán lần đầu tiên thông báo toàn cầu chính là lần đầu tiên đại thần tiến vào quái đàm."
"Vậy thật sự quá lợi hại." Tạ Kha Kha không nhịn được thở dài, bởi vì lần trước đi vào vườn bách thảo, bây giờ cậu ta rất có hảo cảm với 'Cà Phê'.
Chú ý đến chuyện Tô Dung vẫn luôn không nói chuyện, Tạ Kha Kha cho rằng cô đang hâm mộ, lập tức an ủi: "Chỉ là Tô Dung cũng rất lợi hại, tôi cảm thấy nếu cậu tiến vào quái đàm, cũng nhất định có thể nhiều lần thông quan! Cậu chỉ là thiếu một chút vận may mà thôi... Chờ chút? Hình như bị chọn vào quái đàm cũng không được tính là may mắn đi, vậy cậu chính là thiếu một chút xui xẻo... Hình như cũng không đúng lắm?"
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cậu ta, Tô Dung nhất thời không nhịn được cười: "Không vào quái đàm là chuyện tốt, đừng xoắn xuýt."
Tạ Kha Kha gãi đầu một cái: "Cậu nói đúng!"
Mà Liễu Đình Nhã ở một bên thì mở to hai mắt nhìn hai người, nhìn trái một chút nhìn phải một chút, như có điều suy nghĩ hỏi: "Hai người là người yêu hả?"
Nếu quả là như vậy, không phải cô ấy đang làm bóng đèn sao.
"Tất nhiên là không phải." Tô Dung rất bình tĩnh phủ nhận: "Chúng tôi là bạn học cấp ba, cho nên quan hệ tốt một chút."
Cô không để cho bất kỳ người nào hiểu lầm được.
Trái lại Tạ Kha Kha cũng không mất mác vì bị cô từ chối, trái lại còn đàng hoàng nói: "Chỉ là lúc còn học cấp ba tôi có từng theo đuổi Tô Dung, cô ấy chính là hoa khôi của lớp chúng tôi, còn là loại có thành tích tốt nhất. Chỉ là bây giờ không theo đuổi nữa, sau khi thi đại học xong cô ấy không đồng ý, vậy đó chính là không muốn đồng ý."
Đây cũng là nguyên nhân Tạ Kha Kha không dây dưa với Tô Dung nữa, nhiều lắm là lúc học cùng thì sẽ hơi nói nhiều, thân thiết hơn người khác mà thôi.
Liễu Đình Nhã biết mình hiểu lầm, lập tức nhảy qua chủ đề khác: "Dù sao Tô Dung chính là người duy nhất trong chúng ta dựa vào mình thi đậu đại học Q, cậu cảm thấy học tập ở chỗ này khó khăn không/ Dù sao tôi thật sự nghe không hiểu được gì."
"Cũng được đi." Tô Dung đã học đại học một lần, mặc dù chuyên ngành không giống nhau, nhưng có một ít môn học vẫn liên quan. Hơn nữa quan trọng nhất chính là cô sẽ không có cách nào thích ứng được giữa chuyện chuyển đổi thân phận là học sinh cấp ba sang sinh viên giống như những sinh viên năm nhất.