Là người đã tốt nghiệp đại học, phương pháp học tập bây giờ của cô thật sự có thể nói là đả kích đối với sinh viên năm nhất.
Nghe được câu trả lời của cô, Liễu Đình Nhã cho rằng cô cũng có một ít môn họ gặp khó khăn, vì vậy lập tức đổi đề tài. Mà Tạ Kha Kha thì hiểu rõ được ý của Tô Dung.
Cậu ta còn nhớ rõ vào lúc lớp 11 chia lớp xong, lần đầu tiên thi tháng, cậu ta hỏi Tô Dung thi thế nào, Tô Dung cũng trả lời như vậy. Sau đó cuối cùng ân thầm đứng hạng nhất khối.
Đề tài học tập lưới qua, Liễu Đình Nhã lại nói đến chuyện của thế giới quái đàm. Bọn họ rất mong đợi lần đi vào thế giới quái đàm tiếp theo. Chỉ là Mai Lạc có nói, vì để cho mọi người ăn tết vui vẻ, cho nên năm nay vẫn nghỉ lễ đúng hạn, chẳng qua phải về trường trước thời hạn. Đoạn thời gian về trước thời hạn này sẽ đi đến thế giới quái đàm thăm dò.
Ngày mai Tô Dung không có tiết của lớp môn học tự chọn. Trong thời gian này ba người khác trong phòng ngủ đều có tiết học, cho nên một mình cô có thể chiếm đoạt phòng ngủ, là lúc tốt để nghiên cứu kỹ năng mới.
Nhưng làm cho Tô Dung không nghĩ đến là, vừa mới về đến cửa phòng ngủ cô đã nghe được tiếng khóc như có như không, hình như là của Điền Khinh Khinh.
Nghe được tiếng khóc này đến từ Điền Khinh Khinh, Tô Dung có một giây kinh ngạc. Phải biết, Điền Khinh Khinh là người lạc quan nhất trong phòng ngủ của bọn họ. Giống với Tạ Kha Kha, tiểu công chúa có tiền có phiền não gì cũng có thể dùng tiền giải quyết.
Hơn nữa bản thân cô ấy cũng là người có tính cách lạc quan, đối với Tô Dung, tỷ lệ xuất hiện tình huống tiểu công chúa rúc vào một góc khóc, nhỏ như Tạ Kha Kha đột nhiên thông minh cơ trí vậy, nhưng bây giờ lại xuất hiện.
Do dự một chút, Tô Dung vẫn gõ cửa, kêu một tiếng: "Tôi vào đây!"
Sau đó cô chờ một lát, lại đẩy cửa vào.
Trong phòng, Điền Khinh Khinh ngồi ở trên giường, xung quanh có không ít cục khăn giấy. Mắt đỏ hoe, trên mặt còn có nước mắt, đang nhìn cô.
Nhất thời Tô Dung hiểu được, đây là muốn cô an ủi. Nếu không, mới vừa rồi thời gian cô chờ ở bên ngoài cũng đủ cho đối phương che giấu rồi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Dung dứt khoát hỏi.
Điền Khinh Khinh chính là chờ câu này của cô, nghe vậy lập tức nức nở nói: "Tôi sắp đi vào trong quái đàm quy tắc rồi."
Đây thật sự là một chuyện mới mẻ, Tô Dung bất ngờ hỏi: "Sao cậu biết được?"
Phải biết phần lớn, mọi người đều là không tự chủ chủ chọn vào quái đàm quy tắc, tình huống có thể biết mình bị chọn ít lại càng ít.
Nhắc đến vấn đề này, Điền Khinh Khinh lại nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy tức giận: "Tôi không hiểu ra sao nhận được một cái liên kết, sau khi nhấn vào, thì nói cho tôi biết mình bị chọn vào quái đàm quy tắc. Mới đầu tôi còn không tin, hỏi người nhà. Kết quả chú của tôi nói chắc là thật."
Loại liên kết này Tô Dung cũng đã từng nhấn vào, sau đó sẽ tiến vào quái đàm một người. Chẳng qua cô là tự nguyện nhấn vào, mà Điền Khinh Khinh rõ ràng là bị người ta lừa.
"Là ai hãm hại cậu?" Tô Dung hơi suy nghĩ một chút: "Kẻ thù của cậu? Không đúng, sinh viên trường chúng ta sẽ không có người nào lợi hại như vậy đâu, vậy cũng chỉ có kẻ thù của cha, chú cậu thôi."
Đối với chuyện cô có thể đoán được nhiều như thế, trái lại Điền Khinh Khinh cũng không kinh ngạc: "Đúng, là đối thủ cạnh tranh kinh doanh của ba tôi. Tên khốn đó! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, ông ta tuyệt đối không chạy khỏi chế tài của luật pháp!"
Tức giận xong, cô ấy lại khó chịu nói: "Nhưng chuyện tôi phải vào quái đàm quy tắc thì đã chắc như đinh đóng cột rồi. Làm thế nào đây? Tôi còn rất trẻ, thật vất vả mới thi đậu đại học Q, tôi không muốn chết!"
Đây là một sự thật tàn khốc, Tô Dung thở dài, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Không phải lúc trước cậu còn rất muốn làm điều tra viên, cảm thấy điều tra viên rất uy phong sao?"
Cô nói lời này cũng không phải là châm chọc, chỉ là thật sự tò mò sao Điền Khinh Khinh lại nhanh chóng nhận rõ thực tế như vậy.
"Bởi vì trước kia không cảm thấy mình sẽ bị chọn, hơn nữa điều tra viên đúng là rất oai phong!" Điền Khinh Khinh cũng không để ý lời của Tô Dung hơi có chút xúc phạm, "Tôi nghe nói người tiến vào quái đàm 10 điều tra viên cũng khó khăn lắm chỉ có một người sống sót đi ra, vậy sao tôi có thể thành người sóng sót kia được chứ?”
Hiển nhiên cô ấy là tự mình biết mình, công chúa nhỏ được nuôi chiều, cả người yếu ớt. Ở thế giới hiện thực còn có ưu điểm nhiều tiền làm cho người ta không có cách nào coi nhẹ. Nhưng đã đến quái đàm quy tắc, ưu điểm này cũng không giúp được gì cho cô ấy.
"Khẳng định cũng có người vận may tốt thông qua, lỡ như cậu được đi theo một đại thần thì sao?" Tô Dung biết rõ lấy thực lực của Điền Khinh Khinh không thể nào tự thông qua được, nhưng giống như cô nói, trong quái đàm cũng có không ít người ôm đùi đại thần.
Nói đến cái này, đột nhiên cô nghĩ đến một nguyên nhân: "Là quái đàm một người hay là quái đàm nhiều người? Có chắc thời gian tiến vào không?"
"Là quái đàm nhiều người." Điền Khinh Khinh cũng không vì lời của Tô Dung mà vui vẻ, tâm trạng vẫn vô cùng đưa đám: "Nhưng dựa vào nghiên cứu, cái liên kết gửi cho tôi có khả năng là quái đàm rất khó."
Một người mới lại đi vào trong quái đàm khó khăn, vậy thì thật sự hơn phân nửa không thể dựa vào mình để thông quan được. Chỉ có thể nhìn thử bên trong quái đàm những người khác có thể cứu được cô ấy hay không. Nhưng ở trong một quái đàm khó khăn, ai có thể giúp một người mới không biết gì cả?
Tô Dung suy nghĩ một chút, đứng bên cạnh cô ấy, vỗ vai cô ấy nói: "Nói ít nhìn nhiều, quan trọng nhất chính là phát huy nhãn lực của cậu tìm một đại lão đáng tin ôm đùi, sau đó học tập cách làm việc của người đó. Không biết nhất định phải hỏi, hỏi cái người mà cậu cho rằng đáng tin."