"Vậy nếu như không có người đáng tin thì sao?" Điền Khinh Khinh khóc thút thít hỏi, bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy mình thật quá xui xẻo, trong lòng tràn đầy dự cảm xấu.
Tô Dung nhún vai: "Trên thực tế, người có thể đi vào quái đàm có độ khó cao, trừ cậu ra, chắc chắn ai cũng đáng tin hơn cậu."
Vốn dĩ Điền Khinh Khinh còn đang sợ hãi, nghe được lời này không nhịn được cười ra tiếng, lúc này cảm giác sợ hãi cũng đã tiêu tán một chút: "Sao tôi có cảm giác Tô Dung cậu rất quen thuộc với quái đàm quy tắc?"
Bởi vì nguyên nhân giữ bí mật, Tô Dung chỉ trả lời cô ấy: "Nếu như cậu có thể sống sót đi ra khỏi quái đàm quy tắc của mình, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Khi đó chắc chắn Điền Khinh Khinh cũng là điều tra viên rồi, nhất định sẽ gia nhập xã đoàn. Coi như cô muốn giấu diếm thân phận. đến lúc đó cũng không che giấu được.
Nghe vậy, Điền Khinh Khinh bĩu môi một cái. Cô ấy hơi di chuyển qua bên cạnh, sau đó vỗ vỗ giường ngủ, tỏ ý Tô Dung ngồi qua.
Chờ sau khi Tô Dung ngồi xuống, cô ấy mới thở dài, dùng tay chải mái tóc hơi rối: "Tôi còn có một tháng để chuẩn bị, bắt đầu từ ngày mai phải đi rèn luyện. Nghe nói trường học chúng ta đặc biệt thiết lập một xã đoàn vì để điều tra viên rèn luyện, cũng không biết là ở đâu. Mẹ tôi nói ngày mai bọn họ sẽ đến tìm tôi."
Tô Dung: "..."
Cô không nhịn được, ho khụ khụ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy có lẽ ngày mai cậu sẽ biết được thôi."
"Cái gì?" Điền Khinh Khinh nghe không rõ.
Tô Dung hắng giọng một cái: "Không có gì, mặc kệ nói thế nào, phải rèn luyện cho thật tốt vào. Mặc dù cậu không thể nào rèn luyện đến trình độ của các điều tra viên khác, nhưng vẫn nên tập trung chăm chỉ rèn luyện, ít nhất không thể hoàn toàn bị động được. Dù sao cậu cũng nên lộ ra chút ưu điểm của mình, để cho người khác nhìn thấy, như vậy mới có thể nguyện ý giúp đỡ cậu đúng không?"
Điểm này nên học tập Tạ Kha Kha.
Cô nuốt những lời này vào lòng, tiếp tục nói: "Sau khi đi vào quái đàm, quy tắc của quái đàm chính là thứ cậu cần nghiên cứu kỹ nhất. Chỉ là chắc cậu cũng biết, ở một số nơi của quy tắc sẽ bị "nó" sửa đổi. Cậu không nhất định có thể nhìn ra được, nhưng các đồng đội của cậu sẽ có thể nhìn ra được ít nhiều gì đó. Cho nên phải hỏi, không hỏi được thì làm theo bọn họ. Tất nhiên thật ra cậu cũng không cần lo lắng quá mức, phải biết cậu chính là sinh viên trường đại học tốt nhất cả nước! Ít nhất sẽ không xuất hiện vấn đề đọc hiểu, đúng không?"
Cô nói xong thì đứng lên, giúp Điền Khinh Khinh vứt mấy cục giấy vào thùng rác, sau đó rót cho cô ấy một ly nước ấm: "Xin lỗi, có thể tôi không quá giỏi chuyện an ủi người khác."
So sánh với chuyện này, cô am hiểu thẩm vấn tội phạm và báo tin chết hơn.
"Không, không có, bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Điền Khinh Khinh là nói thật, đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi cô ấy nghe được tiếng của Tô Dung, không có lựa chọn ẩn giấu, núp mình vào trong chăn.
Cô ấy biết rõ, nếu như người đến là Tôn Giai Kỳ hoặc Lý Cầm Phương, nhiều nhất cũng chỉ có thể khóc với cô ấy, sau đó toàn bộ phòng ngủ sẽ chìm vào không khí bi thương. Vậy không bằng cô ấy giấu chuyện này trong lòng, không nói cho ai thì tốt hơn.
Nhưng Tô Dung thì không giống như vậy, cô ấy cũng không biết tại sao đối phương lại không giống, nhưng chính là cảm nhận theo bản năng.
Có thể là bởi vì bình thường Tô Dung biểu hiện ra ngoài là một người rất trưởng thành chín chắn, dù các cô đều đã là người lớn, nhưng so sánh với Tô Dung, cô còn "người lớn" hơn các cô.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Tô Dung, Điền Khinh Khinh cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Đối phương không có an ủi cô ấy, không có nói cho cô ấy biết quái đàm có bao nhiêu khó khăn, chỉ là nói cô ấy phải làm như thế nào. Giống như trước khi thi, nếu như có người không than phiền đề thi khó khăn, mà là kéo bạn cùng nhau học tập, vậy hôm sau đi thi sẽ có thêm mấy phòng chờ mong.
Lúc Tôn Giai Kỳ và Lý Cầm Phương trở về, Điền Khinh Khinh cũng không nói đến chuyện mình sắp phải đi vào quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng không nhiều chuyện. Cô không phải là người nói nhiều, huống chi đây là chuyện của người ta.
Đúng như Tô Dung suy nghĩ, sau khi Điền Khinh Khinh đi rèn luyện, không đến mấy ngày cô sẽ bị đối phương phát hiện. Nguyên nhân chính là Mai Lạc bởi vì có chút chuyện riêng, chỉ có thể để cho Điền Khinh Khinh rèn luyện trước với năm nhất. Mặc dù năm thứ nhất rèn luyện cũng rất khó khăn, nhưng trước mắt chỗ này là thích hợp với cô ấy nhất.
Kết quả Điền Khinh Khinh mới vừa đi vào phòng học, đã nhìn thấy Tô Dung và Liễu Đình Nhã nói chuyện với nhau.
Tô Dung: "..."
Điền Khinh Khinh: "...
Vẫn là Tô Dung đã sớm chuẩn bị tâm lý phản ứng trước, đi tới: "Mấy ngày nay huấn luyện như thế nào?"
Cô nói xong, thì giới thiệu cô ấy với hai người bạn của mình: "Đây là Điền Khinh Khinh, bạn cùng phòng của tôi."
Tạ Kha Kha và Liễu Đình Nhã nhìn nhau, lập tức thân thiện chào hỏi Điền Khinh Khinh.
Liễu Đình Nhã hứng thú nói: "Điền Khinh Khinh, Tạ Kha Kha? Hai người biết quen biết nhau không?"
Tạ Kha Kha lắc đầu, mà Điền Khinh Khinh thì vẫn còn chìm đắm trong rung động, cứng ngắc nhìn Tô Dung, không xác định hỏi: "Cậu là điều tra viên?"
Đã gặp mặt rồi, Tô Dung chỉ có thể thừa nhận: "Chỉ trải qua một lần quái đàm, lúc nghỉ hè."
"Vậy cũng quá sớm rồi!" Điền Khinh Khinh kinh ngạc che miệng lại, sau đó kịp phản ứng: "Khó trách ngày hôm qua cậu nói nhiều với tôi như vậy, bộ dạng giống như đã có kinh nghiệm, thì ra đã trải qua rồi!"
"Ừ, không phải cố ý không nói cho cậu, xã đoàn quái đàm cấm chúng tôi nói chuyện bên trong ra ngoài." Tô Dung lại giải thích một chút, cô giải thích trước, tránh bị chấn vấn.