Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 197

Chương 197 -
Chương 197 -

Cho đến khi buổi tối bạn cùng phòng trở về, Tô Dung mới kết thúc thí nghiệm của mình.

So sánh với đạo cụ quái đàm bình thường, hiển nhiên loại năng lực này có tính thực dụng lớn hơn. Nhưng càng cần phải rèn luyện cho thành thạo, nếu như sử dụng không tốt, còn không bằng sử dụng một đạo cụ quái đàm.

Rất nhanh thời gian đã đến tháng 11, vốn dĩ Điền Khinh Khinh đã bình tĩnh hơn không ít bắt đầu căng thẳng. Mấy ngay nay Tô Dung nêu ví dụ những quái đàm đã bị tiêu diệt nguồn ô nhiễm trên diễn đàn nói cho cô ấy nghe, hy vọng cô ấy có thể hiểu sâu hơn về quái đàm quy tắc.

Bầu không khí trong phòng ký túc xá cũng vì vậy mà trở nên căng thẳng hơn, chẳng qua trái lại không phải bởi vì ảnh hưởng từ Điền Khinh Khinh, mà là còn một tháng nữa sẽ thi cuối kỳ. Độ khó học hành ở đại học Q không thấp, môn học cần thi có rất nhiều. Nếu như không học tập nghiêm túc, ít nhiều gì cũng sẽ bị rớt mấy môn.

Lý Cầm Phương trực tiếp thường trú ở thư viện, Tô Dung và cô ấy thay phiên nhau cướp vị trí. Nhưng thực ra mặc kệ cô hay là Lý Cầm Phương, cũng không lo lắng chuyện bị rớt môn. Thành tích của hai người đều không tệ, trong lớp cũng không có môn học gì đặc biệt nghe không hiểu, không có đạo lý lúc thi lại xuất hiện vấn đề.

Trái lại hai người còn lại trong ký túc xá thì thảm hơn, nhất là Điền Khinh Khinh. Vốn dĩ cô ấy chính là người có thành tích kém nhất trong bốn người, khoảng thời gian này còn bận rộn học tập kiến thức về quái đàm, muốn thuận lợi thi qua môn có chút khó khăn.

Quan trọng chính là bởi vì cô ấy là tự mình thi đậu, cho nên khi Mai Lạc hỏi cô ấy có muốn có cùng đãi ngộ giống như những thành viên khác trong xã đoàn, sau này không cần thi cử, không cần nghe giảng hay không, cô ấy lại không cam lòng.

Vẫn là Tô Dung đưa ý kiến cho cô ấy, để cho cô ấy xin lùi thi lại. Hoặc là chỉ có kỳ thì cuối kỳ này là không thi, sau này cứ theo lẽ thường.

Điền Khinh Khinh quả quyết chọn cái thứ hai, có thể không thi thì không thi.

Tới gần cuối kỳ, thư viện đại học Q đầy ắp người, thật vất vả đắt sẵn một vị trí tốt, tới một cái phát hiện vị trí của mình đã bị người khác chiếm rồi.

Sau khi kiểm tra thật nhiều lần, chắc chắn đây chính là vị trí của mình, Lý Cầm Phương và Tô Dung nhìn nhau, nhưng không có một ai có ý định nhường cho cả.

Phải biết lúc này đặt trước được một vị trí thật sự vô cùng khó khăn, huống chi còn là hai vị trí gần nhau, sao các cô phải nhường cho người ta.

Tô Dung vừa đi đến bấm điện thoại không có nói gì, mà Lý Cầm Phương thì lễ phép hỏi một nam một nữ kia: "Xin lỗi, hình như chỗ này là vị trí của chúng tôi, là hệ thống xảy ra vấn đề gì sao?"

Người nữ trong đó đó lập tức muốn đứng lên nói xin lỗi, lại bị nam sinh bên cạnh ngăn cản: "Các người lại đi tìm chỗ khác không được sao? Hai chúng tôi thật vất vả lắm mới tìm được hai chỗ ngồi không có người ngồi liền nhau."

Tô Dung giận quá bật cười: "Có thể có một loại khả năng, sở dĩ hai chỗ ngồi này không có người ngồi, là bởi vì đã có người đặt trước? Tới thư viện để nói chuyện yêu đương? Nên khen ngợi hai người sao?"

"Vậy các người không thể nhường một chút sao? Lại không phải không có vị trí khác." Nam sinh có lý chẳng sợ: "Nếu không cứ muốn cãi vả bên trong thư viện, để cho người khác nhìn chúng ta gây gổ mới được sao? Không phải sẽ ảnh hưởng đến người khác học tập sao?”

Thấy cậu ta vô lý như vậy, Lý Cầm Phương giận không có chỗ phát tiết. Bình thường cô ấy rất hiền, thật sự không dám gây gổ với người khác. Nhưng liên quan đến vị trí học tập vất vả lắm mới dành được, nhất định phải giành lại.

"Đừng cãi vả với tên này làm gì." Tô Dung ngăn Lý Cầm Phương muốn lý luận lại, lạnh lùng nói: "Thứ người như vậy hiển nhiên không có đạo đức, để cho nhân viên quản lý của thư viện đến trị tên này là được."

"Này! Cô có cần giống với con nít, gặp vấn đề là tố cáo với người lớn hay không!” Thấy cô muốn gọi người, nhất thời nam sinh kia nóng nảy.

Cậu ta rõ ràng nếu như nhân viên quản lý đến, nhất định cậu ta sẽ bị phê bình. Cậu ta đứng lên, còn cao hơn một cái đầu so với hai nữ sinh, nhìn qua rất có lực uy hiếp.

Tô Dung cực kỳ bình tĩnh, trực tiếp học theo giọng điệu của cậu ta: "Vậy cậu có thể đừng giống như một súc sinh, một chút quy tắc cũng không biết không."

"Không phải vị trí của các người thì tránh ra cho người ta học đi." Một nữ sinh ở bên cạnh ghét bỏ nhìn đôi trai gái này: "Đừng ảnh hưởng đến chuyện học của chúng tôi được không?"

Một người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy! Nếu cuối kỳ này chúng tôi thi rớt môn, cậu chịu trách nhiệm?"

Bạn gái của nam sinh kia lôi kéo tay áo của cậu ta, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng dây dưa nữa!"

Nghe vậy, nam sinh chỉ có thể không phục trợn mắt nhìn mọi người một cái, sau đó mới kéo tay bạn gái xoay người rời đi.

Buổi tối hôm đó, trong phòng ngủ yên tĩnh một mảnh. Mọi người ai học bài thì học, ai bấm điện thoại thì bấm điện thoại. Đột nhiên Điền Khinh Khinh kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng xuống giường mang dép vào, chạy đến mép giường của Tô Dung: "Tô Dung, cậu mau nhìn đi. Đây có phải cậu và Đàn Phương không?"

Tô Dung theo động tác của cô ấy nhìn về phía màn hình điện thoại, phía trên là một bức hình chụp lén, chụp là khung cảnh của thư viện. Vị trí trung tâm của bức ảnh có hai bóng người mơ hồ, nhưng nhìn quần áo thì chính là cô và Lý Cầm Phương. Hai người còn bị vẽ một vòng đỏ xung quanh, lộ ra vẻ bất thường.

"Là hai chúng tôi, xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Dung nghi ngờ hỏi, Lý Cầm Phương và Tôn Giai Kỳ cũng vội vàng bò dậy từ giường mình, vây quanh chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment