Điền Khinh Khinh tức giận nói: "Các người bị người ta đăng bài trên diễn đàn trường rồi!"
Cô ấy nói xong, thì đọc nội dung của bài viết này: "Hôm nay cùng bạn gái đến thư viện học tập, thật vất vả tìm được hai vị trí trống liên tiếp nhau. Lúc này đột nhiên có hai nữ sinh đi tới, phê bình chúng tôi yêu đương thì không cần đến thư viện. Tôi có cãi qua lại mấy câu, hai người lập tức nói tôi không bằng súc sinh, chiếm vị trí của mình. Bạn gái tôi không chịu được bị người khác chỉ chõ, cho nên tôi liền che chở cô ấy rời đi. Haizz, đầu năm nay yêu đương cũng khó khăn như vậy sao?"
Không có lời nào nói dối, tất cả đều là thật, nhưng bởi vì đảo lộn thứ tự, thay đổi ngôn ngữ biểu đạt, làm cho ý muốn thể hiện trái ngược lại với sự thật.
Rõ ràng là bọn họ vì muốn ngồi cùng người yêu mình mới chiếm vị trí của người khác, sau đó mới bị chỉ trích. Đến trong miệng người này lập tức thay đổi hoàn toàn ý đó.
Hơn nữa từ góc độ của người xem, chỉ nghe lời một bên của người đăng bài này, thật đúng là tin tưởng chuyện hoang đường mà cậu ta nói.
Điền Khinh Khinh đọc xong thì tức giận nói: "Tôi thấy người này chính là đang nói dối, hai người các cậu sao có thời gian rãnh quan tâm người khác yêu đương chứ?"
Lý Cầm Phương chưa bao giờ gặp chuyện này cũng luống cuống: "Làm thế nào đây? Chúng ta đi tìm quản lý thư viện lấy ghi chép đặt trước vị trí trong thư viện sao?" Trước đó cô ấy hoàn toàn không chụp màn hình lại.
"Hình như chuyện đặt trước chỗ này không có ghi chép lại?" Tôn Giai Kỳ không xác định nói: "Khoảng thời gian này số người đặt trước chỗ ngồi thư viện quá nhiều, hình như mỗi ngày đều sẽ làm mới lại."
“Camera giám sát cũng được." Điền Khinh Khinh góp ý kiến.
Nhưng Lý Cầm Phương lại lắc đầu, hốt hoảng nói: "Camera bên trong thư viện không có ghi lại lời nói đi? Nếu như chỉ nhìn mặt ngoài, ai biết người này nói thật hay là giả?"
"Này? Các cậu xem chỗ này!" Đột nhiên Điền Khinh Khinh chỉ vào một bình luận nói: "Người này nói mình có mặt ở hiện trường, còn nói hiểu lầm người đăng bài."
Tôn Giai Kỳ đọc bình luận này: "Xin lỗi chủ lầu, lúc ấy tôi nghe hai người kia nói cậu chiếm vị trí, còn nói hai người yêu đương, không biết tình huống cụ thể cho nên cũng đi theo chí trích hai người. Sớm biết hai nữ sinh nói như vậy, tôi đã giúp mắng ha nữ sinh kia rồi."
Phía dưới còn có rất nhiều bình luận, tất cả đều là mắng hai người Tô Dung.
Có bình luận chỉ trích các cô không ăn được nho thì nói nho chua, có bình luận mắng các cô rãnh rỗi không có chuyện gì làm thích đi gây sự, còn có bình luận mượn việc này mắng tất cả nữ sinh khơi mào thù địch giữa nam nữ.
Những bình luận này tụ lại một chút sẽ làm cho người ta có một cảm giác bị áp bức, dù trong lòng Lý Cầm Phương biết mình không sai, nhưng cũng không nhịn được hốt hoảng trong lòng. Quan trọng nhất chính là, bây giờ cô ấy không có chứng cứ nào chứng minh mình không làm, trừ phi làm lớn chuyện này báo cảnh sát, trái lại chắc sẽ điều tra ra được gì đó. Nhưng đối với một học sinh bình thường, báo cảnh sát là một chuyện rất khó quyết định.
Chú ý thấy Tô Dung vẫn luôn bấm điện thoại không lên tiếng, Tôn Giai Kỳ nghi ngờ hỏi: "Tô Dung, cậu đang làm gì vậy?"
Cô ấy hỏi xong thì đột nhiên mở to mắt nói: "Cậu sẽ không báo cảnh sát chứ?"
Lấy tính cách sấm rền gió cuốn của Tô Dung, cô ấy cảm thấy rất có khả năng này.
Sau khi Tô Dung nhấn vào nút gửi bài xong thì mới ngẩng đầu lên vẫy điện thoại trong tay: "Đã giải quyết."
"Hả? Giải quyết cái gì?" Ba người nghi ngờ nhìn cô, không hiểu Tô Dung đã làm gì.
Vẫn là Điền Khinh Khinh tiện tay làm mới trang diễn đàn một chút, mới nhìn thấy được bài viết mới nhất. Đó là một đoạn video, lấy thị giác ngôi thứ nhất quay lại tranh chấp giữa hai người Tô Dung và đôi yêu đương kia.
Mà với góc nhìn này thì cũng chỉ có thể là ---"Tô Dung, đây là cậu quay sao?"
Tô Dung mỉm cười gật đầu: "Xã hội dạy cho các cậu một đạo lý, gặp chuyện gì trước tiên phải nắm được bằng chứng, như vậy mới có thể tránh được họa từ trên trời rơi xuống."
Từ khi thấy đôi nam nữ kia ngồi vào vị trí của các cô, cô đã bắt đầu cầm điện thoại mở camera. Nếu như thái độ của đối phương tốt, vậy cô sẽ trực tiếp xóa video này là được. Nhưng nếu thái độ của đối phương không tốt, vậy giữ lại để làm một bằng chứng, dù sao các cô chiếm lý.
Đúng như dự đoán, bây giờ không phải dùng rồi sao?
Bài viết mới đăng lên này lập tức đảo ngược tình huống, so sánh với lời nói, video chính là một cây búa đập nát lời nói dối. Lập tức những người mắng chửi các cô, bắt đầu quay lại cắn trả người đăng bài kia.
Rất nhanh đã có người moi ra được thân phận của nam sinh kia, là người học năm hai ngành tài chính, còn nữ sinh là năm hai ngành trung văn.
Chỉ là trong video, so sánh với nữ sinh yên lặng không lên tiếng, có ý khuyên can nam sinh lại mạnh miệng thiếu đánh. Cho nên phần lớn mắng chửi đều là mắng nam sinh kia.
Nhìn chuyện được giải quyết nhanh như vậy, Lý Cầm Phương không nhịn được bội phục nói: "Tô Dung, cậu thật là lợi hại. Nếu không có cậu, sợ rằng tôi đã bị mắng thảm rồi."
"Là hai chúng ta." Tô Dung bổ sung lại lời của cô ấy, sau đó lắc đầu nói: "Chuyện nhỏ mà, coi như một bài học đi."
Vì làm nghề thám tử, cô đã sớm dưỡng thành thói quen mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ mở bút ghi âm trong toàn bộ hành trình. Thứ nhất là có thể dễ dàng nhớ lại các chi tiết, thứ hai cũng là lúc tội phạm đổi lời khai thì cho bọn họ một lời cảnh tỉnh.
Chuyện này lên men rất nhanh, chờ đến ngày hôm sau nam sinh kia đã bị chửi cho toàn trường đều biết. Tô Dung mở điện thoại di động xem tin nhắn mà giáo viên hướng dẫn gửi đến, hỏi là chuyện gì xảy ra.