Mặc dù trước khi Tô Dung đi vào quái đàm đã ăn sáng rồi, nhưng bây giờ lại cảm thấy đói bụng. Quả nhiên là phải đóng vai nhân vật, ngay cả cảm giác cũng giống với chủ nhân của chỗ này.
"Trước tiên mở cửa ra đã." Vương Mạn nhìn về phía Tô Dung và Tiết Tích ở ngày chỗ cửa sổ: "Không phải trong quy tắc nói phải mở cửa sổ ra thông gió sao? Trong hai người ai đi mở cửa."
Nghe vậy, Tiết Tích vươn tay ra chuẩn bị mở cửa, lại bị Tô Dung ngăn cản: "Chờ một chút, tôi cảm thấy điều quy tắc này có vấn đề."
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, Tô Dung giải thích: "Các người xem quy tắc số 1, [Bị thời tiết tồi tệ ảnh hưởng], lại nhìn sương mù nồng nặc bên ngoài cửa sổ thủy tinh đi, các người cảm thấy thời tiết tồi tệ là cái gì?"
Không chờ các cô trả lời, Tô Dung đã tự hỏi tự trả lời: "Là tương tự với không khí của sương mù có vấn đề. Nếu đã biết không khí bên ngoài có vấn đề, vậy mở cửa thông gió không phải tương đương với chuyện để khí độc vào trong phòng sao? Hơn nữa trừ cái này, còn có một việc có thể chứng minh, nếu quả thật cần mở cửa thông gió, sẽ không có khả năng chờ chúng ta đến mới cần mở, trước đó không cần sao? Nhưng các người nhìn đi, bây giờ cửa sổ thủy tinh vẫn đang đóng, nói cách khác chúng ta không mở cửa ra cũng không có vấn đề gì cả."
Mọi người lập tức suy nghĩ về lập luận của cô, rất nhanh ý thức được cô nói đúng, ít nhất rất có khả năng là chính xác.
Vương Mạn trợn to hai mắt: "Hình như đúng là như vậy! Giang Giang, cậu cũng thật lợi hại đi? Loại chi tiết này cũng có thể chú ý đến, nếu là tôi, tuyệt đối không thể phát hiện ra được."
"Đại lão!" Tiếu Khả Ái không nhịn được bội phục: "Tôi có thể hỏi thử đây là lần thứ mấy cậu đi vào quái đàm không? Nếu như không nói được thì xem như tôi chưa hỏi, đại lão tuyệt đối không nên lo lắng cái gì."
Chuyện này không có gì phải giấu diếm cả, chỉ là Tô Dung cũng sẽ không nói thật.
Cô cần báo một con số đủ cao, có thể để cho cô nắm giữ quyền chủ đạo ở trong quái đàm hợp tác này: "Sáu lần."
Hiển nhiên con số này cao hơn nhiều so với những người ở đây, Tân Lê Mỹ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Khó trách lại lợi hại như vậy."
Bởi vì biểu hiện trước đó của cô, mọi người cũng không nghi ngờ lời này, trái lại càng tin tưởng cô hơn.
Nhất thời Tiết Tích dừng tay muốn mở cửa sổ, sau đó nhanh chóng rụt về: "Đại lão trâu bò! Tôi tin tưởng phán đoán của cậu."
Điền Khinh Khinh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện ngồi ở trên giường mình, đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Dung, không biết suy nghĩ gì.
Nếu chuyện mở cửa sổ không cần làm, vậy tiếp tục nói về chuyện nhận bữa sáng đi: "Cho nên ai muốn đi nhận bữa sáng với tôi?"
"Cái này phải mọi người cùng nhau đi sao?" Tiếu Khả Ái lại nhìn quy tắc thêm lần nữa: "Không phải nói có thẻ học sinh mới có thể nhận sao? Nếu thẻ học sinh và người thật không giống, có lẽ không thể nhận được đồ ăn sáng đi."
Cách đó không xa, Tiết Tích lắc đầu, phủ định: "Nếu như nói như vậy, vậy tại sao không nói thẳng là do mình tự đi nhận chứ? Tôi cảm thấy có thể dùng thẻ học sinh nhận giúp, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không thể làm mất thẻ học sinh được.”
Những người khác cũng đồng ý lời này, Vương Mạn nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta có thể thử trước, nếu như không được, mọi người cùng nhau đi cũng không sao."
Dù sao cũng là bữa sáng, làm như vậy đúng là không có vấn đề gì. Cùng lắm thì qua thời gian ăn cơm thì không ăn thôi, cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
"Tôi đi cùng đi." Tô Dung chủ động tham gia: "Những người khác cũng có thể mượn lúc này đi thăm dò lầu ký túc xá một chút."
Cô nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại bổ sung: "Chỉ là ít nhất phải để hai người ở lại phòng ngủ, đề phòng xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Trừ Điền Khinh Khinh ra, những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng đã trải qua mấy quái đàm, trong lòng hiểu rõ, bắt đầu thành thạo chia tổ: "Ai muốn ở lại thì nói một tiếng.”
"Tôi... Tôi muốn ở lại." Điền Khinh Khinh thông minh giơ tay lên, cô ấy tự biết thực lực của mình yếu kém, cho nên cũng không đi theo để loạn thêm.
Tân Lê Mỹ nhìn Tiền Đóa Đóa vẫn luôn không nói chuyện một chút, nói: "Tôi cũng ở lại."
Thấy hai người bọn họ ở lại. Tô Dung cũng yên tâm. Nếu như có đầu mối, Điền Khinh Khinh tuyệt đối sẽ không giấu diếm các cô. Mà Tân Lê Mỹ thì có thể đảm bảo an toàn của Điền Khinh Khinh.
Thay quần áo xong, Tiết Tích và Tô Dung đi ra khỏi phòng ngủ trước, lúc đi ra cửa quay đầu lại liếc nhìn số phòng một chút. Phòng của các cô ở lầu hai, số phòng là 201, vị trí là cuối hành lang.
Trong hành lang có lác đác mấy học sinh, nghe được động tĩnh, đồng loạt nhìn về phía hai người Tô Dung. Tình cảnh này có chút quỷ dị, Tiết Tích thiếu chút nữa bị dọa sợ quay trở lại phòng.
Mấy học sinh nhìn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, nên làm cái gì thì làm cái đó.
"Nhìn xem có thể thăm hỏi được tin tức gì hay không." Tô Dung nhỏ giọng nói với Tiết Tích một câu, sau đó hai người đi đến một nữ sinh lạc đàn đứng một mình.
Bởi vì trước mắt thân phận của Tô Dung chính là thiếu nữ bất lương, cho nên do Tiết Tích hỏi. Bộ dạng của cô ấy rất thân thiện: "Cậu ăn sáng chưa? Muốn đi cùng với chúng tôi không?"
Nữ sinh cảnh giác nhìn hai cô, lắc đầu một cái, một lời cũng không nói, đã nhanh chóng rời đi. Trái lại hai nữ sinh khác nghe được câu hỏi của Tiết Tích, nhìn nhau một cái, sau đó nở nụ cười đi đến: "Chúng tôi cũng là muốn đi ăn sáng, cùng nhau đi?"
Đối mặt với chuyện này, trực giác của Tiết Tích cảm thấy hai người này không có ý tốt, kéo vạt áo của Tô Dung tỏ ý cô quyết định.