Nữ sinh: "Tự đi lên."
Tô Dung: "Dựa theo ý của các cậu, lầu ký túc xá này tổng cộng có bốn phe thế lực, người trên sân thượng, người biến dị, học sinh bình thường cùng với nhiên viên trường học, đúng không?"
Nữ sinh: "Không hoàn toàn là đúng."
Tô Dung nghe được câu trả lời này, hơi cảm thấy hứng thú hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
"Người hoàn toàn biến dị và người đang biến dị không giống nhau." Nữ sinh trả lời, sau đó nói tiếp: "Chẳng qua cũng không khác gì nhiều, dù sao sau ba ngày thì cũng sẽ biến dị hoàn toàn."
Tô Dung còn muốn hỏi một ít chuyện nữa, nhưng hai nữ sinh kia sống chết không chịu trả lời, nếu các cô nói nhiều thêm, cũng sẽ bị "nó" chán ghét, vậy còn không bằng nghỉ học!
Nhìn bộ dạng tiều tụy của các cô, Tô Dung lập tức ý thức được người trên sân thượng, chắc là giáo đồ của "nó". Có lẽ giống như Hoàng Đào lúc trước.
Cho nên sân thượng không thể đi, cho dù biết tất cả chân tướng, nhưng bị nó làm tù binh, vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
Không thể thăm dò được tin tức gì nữa, hai người cùng đi về. Những người khác trong phòng ngủ cũng đã trở về, thấy hai người lập tức vây lại.
Tô Dung đặt túi màu trắng lên trên bàn, sau đó lời ít ý nhiều nói những manh mối mà cô và Tiết Tích phát hiện được.
Không nghĩ đến chỉ một lần ra ngoài ngắn ngủi lại có thể đạt được nhiều manh mối như vậy, bốn người đều vô cùng kinh ngạc.
"Nếu là như vậy tuyệt đối không thể đi sân thượng, quả thật quản lý ký túc xá có tác dụng bảo vệ với chúng ta, chắc quy tắc [ban ngày có thể tin tưởng hoàn toàn quản lý ký túc xá] sẽ không có vấn đề gì." Tiếu Khả Ái phân tích.
Có [công cụ ô nhiễm nhắc nhở], tất nhiên Tô Dung biết quy tắc này là sai, nhưng cô cũng không biết sai chỗ nào, trước mắt còn chưa xảy ra vấn đề gì. Tất nhiên lúc này cô cũng không phản bác đối phương.
"Trước ăn sáng đã, vừa ăn vừa nói chuyện." Tiết Tích vừa nói vừa mở túi màu trắng ra, bên trong là một hộp cháo nhỏ, một cái trứng gà và một hộp dưa muối, là bữa sáng vô cùng bình thường.
Tân Lê Mỹ tìm một chỗ trống ngồi xuống, vừa tháo đũa vừa nói: "Trong phòng ngủ không xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian các cậu đi ra ngoài cũng không có người đi vào. Tôi và Tiền Đóa Đóa tìm đầu mối, cũng phát hiện ra cái này."
Cô ấy tỏ ý Tiền Đóa Đóa lấy một tờ báo cho những người khác, sau đó nói: “Phía trên nói trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vầng trăng màu đỏ, là kỳ quan trăm năm khó gặp, người của đài quan sát thiên văn cũng dồn dập bắt đầu quan sát, còn có chuyên gia đưa ra một ít suy đoán."
Những người khác đều là vẻ mặt không biết nói gì, ít nhiều gì mọi người đều đã trải qua mấy lần quái đàm, đương nhiên biết loại mặt trăng màu đỏ vừa nghe chính là đồ quỷ quái, tuyệt đối có vấn đề.
"Cho nên tôi có suy đoán, quy tắc [buổi tối nên kém rèm cửa lên] có thể là bị sai rồi." Cô ấy dùng vẻ mặt bạn biết tôi biết nhìn tất cả mọi người: "Ánh trăng bị ô nhiễm, các người biết đi."
Mọi người lập tức gật đầu: "Vậy xem ra cả quy tắc này bị sai."
Tô Dung đang ăn cháo, cảm thấy thật cảm động. Từ khi vào quái đàm khó, đồng bạn gặp được đều rất đáng tin, không cần cô lo lắng tìm đầu mối để nói quy tắc sai cho mọi người, thật quá tốt.
Chờ chút?
Đột nhiên cô ý thức được cái gì đó, hốt hoảng nói: "Bài báo này là lúc nào?"
"Báo trường phát hành vào thứ sáu." Tiền Đóa Đóa trả lời, ngay sau đó căng thẳng nói: "Sao vậy? Bài báo này có vấn đề gì sao?"
"Nếu như là báo ngày thứ sáu, vậy chứng minh trăng đỏ xuất hiện sớm nhất là buổi tối thứ năm." Nói đến chỗ này, Tô Dung hiếm khi sợ hãi mở to mắt: "Nhưng sáng hôm nay lúc chúng ta tỉnh lại, rèm cửa sổ không được kéo xuống!"
Nói cách khác chính là từ buổi tối thứ năm, các cô đã tiếp xúc với ô nhiễm. Nữ sinh áo xanh nói ba ngày sau sẽ hoàn toàn biến dị, cũng chính là tối mai lúc trăng xuất hiện, chính là lúc các cô biến dị.
Những người khác cũng nhanh chóng hiểu được ý của cô, nhất thời lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tiếu Khả Ái kêu rên nói: "Không phải chứ? Cái quái đàm này có độc đi! Mới giai đoạn bắt đầu sao lại trở nên quỷ dị như vậy?"
"Làm thế nào đây, đi phòng y tế nhà trường có tác dụng hay không? Loại chuyện này chắc phải tìm bác sĩ của trường học đi?" Vương Mạn lo lắng đi qua đi lại, đột nhiên tìm được quy tắc từ trong đầu mối, đôi mắt trở nên sáng ngời.
Những người khác cũng giống như chộp được cọng rơm cứu mạng, rối rít đứng lên: "Đúng vậy, nhất định phòng y tế có cách giải quyết, nếu không bây giờ chúng ta đi xem thử?"
Tô Dung đã sớm biết phòng y tế có vấn đề, quả quyết ngăn lại: "Trước ăn sáng xong đã rồi nói sau, cũng không cần vội vàng như vậy, chúng ta còn có 1 ngày rưỡi nữa để thăm dò. Trước đi hỏi thăm chuyện ở phòng y tế rồi nói."
Dù cho bị nhiễm, Tô Dung vẫn có thể bình tĩnh nghĩ đến chuyện này. Các cô còn thời gian, không cần gấp gáp như vậy.
"Hơn nữa các cậu không thấy trùng hợp sao? Chúng ta bị ô nhiễm, trong trường học vừa khéo có phòng y tế, có một loại cảm giác chúng ta đã bị dụ dỗ mắc câu." Tô Dung uống một ngụm cháo, tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu như phòng y tế thật sự không có vấn đề gì, vậy tại sao những học sinh khác không đi."
Nghe cô nói như vậy, nhất thời mọi người cũng bình tĩnh từ trong tâm trạng xúc động, bắt đầu ngoan ngoãn ăn cháo.
Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn có thể nhìn ra được các cô vội vàng không ít. Đều là mới vừa vào quái đàm đã phát hiện mình bị ô nhiễm, cho dù ai cũng không thể bình tĩnh được?
Cơm nước xong, Tiếu Khả Ái nói: "Vốn dĩ chúng tôi muốn tán gẫu nói chuyện với các bạn học khác, nhưng những nữ sinh đó không muốn để ý đến chúng tôi. Vì vậy tôi và Vương Mạn đi đến lầu ba dạo một vòng. Khác với tầng hai có mấy người đi lang thang ở hành lang, hành lang tầng ba không có một người nào, trống rỗng, thiếu chút nữa để chúng tôi nghi ngờ bên trong không có ai sống. Nhưng chờ nhìn thấy túi rác màu đen đặt ở cửa phòng, cho nên chúng tôi đoán bên trong có người."