Vương Mạn đi với cô ấy cũng gật đầu: "Dựa theo manh mối mới vừa rồi của Giang Giang, hiển nhiên túi rác màu đen là người biến dị và người đã đi sân thượng dùng. Chúng ta có cần đi nhìn thử trong túi rác màu đen có gì không."
"Cái này thì không được." Tiết Tích lắc đầu: "Nữ sinh đi qua sân thượng, hình như có giật dây chúng tôi mở túi màu đen ra, tôi nghi ngờ bên trong đó có thứ gì để chúng ta bị ô nhiễm."
Tô Dung cũng có cái nhìn giống như cô ấy, túi màu đen không thể mở ra. Nhưng cái này cũng không đại biểu các cô không thể biết được bên trong là cái gì, chỉ cần hỏi hai loại người đã biết bên trong có cái gì là được.
Loại người đầu tiên chính là người sử dụng túi màu đen, loại người thứ hai là dì quản lý ký túc xá.
Hỏi người sử dụng túi đen thì không được, bởi vì Tô Dung đã hỏi hai nữ sinh quần áo xanh và hồng, các cô đều không muốn trả lời. Mà người biến dị, trước mặt mặc dù các cô còn chưa từng thấy qua người như vậy, nhưng nếu đã được gọi là nguy hiểm, vậy tất nhiên cũng không thể tùy ý nói chuyện thăm dò được.
Dì quản lý ký túc xá là đường tắt duy nhất, trên thực tế tất cả mọi người đều rõ ràng, trong phòng của quản lý ký túc xá có rất nhiều đầu mối. nhưng làm sao lấy được những đầu mối đó mới là quan trọng.
"Vẫn là tiếp tục đi ra ngoài tìm chút manh mối đi." Tô Dung ăn xong trứng gà, vỗ tay một cái: "Tôi muốn đi nhà vệ sinh rửa tay, các cậu có ai muốn đi với tôi không?"
"Chỗ này của tôi có khăn giấy ướt, trực tiếp dùng khăn giấy ướt đi!" Tiền Đóa Đóa lấy ra một bọc khăn giấy: "Nhà vệ sinh cũng rất nguy hiểm đi?"
"Nếu như chúng ta cùng đi, trái lại hệ số nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều.” Tô Dung vừa nói vườn rút một tờ khăn giấy từ tay của đối phương: "Chẳng qua cảm ơn cậu."
Thời gian tiếp theo vẫn là bốn người chia ra hai tổ đi ra ngoài thăm dò, lần này người ở lại là Vương Mạn và Tiếu Khả Ái.
Thừa dịp vẫn chưa hoàn toàn chia tổ, Tiền Đóa Đóa chủ động tranh thủ: "Giang Giang, tôi có thể ở cùng tổ với cậu không? Tôi trải qua quái đàm ít, sợ xảy ra vấn đề."
Đối với lời đề nghị này, không chỉ Tô Dung, những người khác cũng không có ý kiến gì. Mọi người đều là người có kinh nghiệm, còn có đại lão khó tìm, có thể dễ dàng nhìn ra được ai là tay mơ.
Mà hiển nhiên, Tiền Đóa Đóa vẫn luôn không nói gì, độ tồn tại gần như không có, chính là một tay mơ.
Ai cũng không muốn để cho tay mơ kéo chân sau, cho nên đại lão phối hợp với tay mơ chính là tổ hợp tuyệt phối.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng ký túc xá, Tô Dung quay đầu nhìn Tiền Đóa Đóa rõ ràng đã có chút hoảng sợ vì đi ra khỏi khu an toàn: "Cậu có ổn không? Tôi định lại đi lầu một nhìn thử một chút."
Tiền Đóa Đóa lắc đầu một cái: "Tôi không sao, cậu không cần lo lắng."
Mặc dù cô ấy sợ, nhưng cũng không muốn kéo chân sau của người khác. Nhất là loại nơi tự mình cũng khó bảo vệ thế này, kéo chân sau chính là đồng nghĩa bị vứt bỏ.
Lần này lại đi lầu một, có thể là bởi vì đã ăn sáng, rất nhiều chỗ cạnh cửa phòng ký túc xá đều có mấy túi rác màu trắng, toàn bộ lầu 1 chỉ có lẻ tẻ một hai túi rác màu đen.
Người trong hành lang coi như nhiều, Tô Dung thấy có ghế có thể ngồi, nói nhỏ bên tai Tiền Đóa Đóa: "Có thấy nữ sinh ở hướng ba giờ* không? qua hỏi cô ta thử dùng son môi hãng gì, nhìn vào rất đẹp."
*góc 9 giờ là bên trái, 3 giờ là bên phải
*góc 6 giờ là phía đằng sau lưng
*góc 12h là chính diện trước mặt.
"Ba giờ..." Tiền Đóa Đóa tính toán một chút, sau khi chắc chắn được mục tiêu, điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, đi tới chỗ nữ sinh kia, mở miệng nói: "Son mà cậu dùng thật sự rất đẹp nha, nhìn rất tự nhiên. Có thể cho tôi biết tên loại son đó không? Chờ tôi mua được sẽ mua tặng cho cậu một thỏi."
Cô ấy rất thông minh, còn biết lợi dụng ưu thế thiết lập nhân vật của mình.
Nữ sinh trang điểm kia nghe vậy thì kinh ngạc, lúc nhìn thấy Tô Dung thì hơi có chút cảnh giác, đối với danh tiếng của Giang Giang, vẫn có nhiều học sinh hơi sợ. Đây cũng là lý do Tô Dung không có đi hỏi đối phương, mà là để cho Tiền Đóa Đóa hỏi.
Thấy vậy, Tô Dung cố ý ghét bỏ trêu ghẹo Tiền Đóa Đóa: "Lần trước thỏi son mà tôi đề cử cho cậu, cậu còn chưa mua nữa, quả nhiên là hoa nhà không thơm bằng hoa bên ngoài.
Tùy ý trêu ghẹo càng có thể thể hiện được quan hệ tốt của hai người, quả nhiên nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng không ít: "Dĩ nhiên không thành vấn đề, chờ có mạng tôi sẽ gửi cho cậu?”
Đây là một đề tài rất dễ nói chuyện, Tô Dung ai oán nói: "Mấy ngày nay không có mạng, ngay cả trò chơi cũng không chơi được, phiền chết.
Tiền Đóa Đóa cũng đi theo than phiền: "Tôi còn muốn gọi điện thoại cho mẹ báo một tiếng bình an, cũng không có cách nào gọi điện thoại, không biết mẹ ở nhà có lo lắng cho tôi hay không."
Lời này đụng trúng vào đáy lòng của nữ sinh kia, cô ấy cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, không biết tại sao trường lại đóng cửa, trong lầu ký túc xá còn có nhiều người kỳ kỳ quái quái. Dì quản lý ký túc xá nói với chúng tôi tốt nhất đừng đi lên lầu trên, cười chết, chúng tôi không có việc gì lên lầu trên làm gì, ai muốn leo cầu thang chứ?"
Trong lời này có hai điểm chính, một là "người kỳ kỳ quái quái", hai là "tốt nhất đừng đi lên lầu trên". Nhưng còn có một manh mối ẩn trong đó, là người lầu 1 không biết chuyện quỷ dị xảy ra trong lầu ký túc xá.
Nhanh chóng hỏi được đầu mối, trong mắt Tiền Đóa Đóa lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng hỏi: "Người kỳ kỳ quái quái là sao?”