Tô Dung thầm nói không tốt.
Đúng như dự đoán, nhất thời nữ sinh trở nên cảnh giác: "Cậu hỏi cái này làm gì? Chúng ta đều là người ở cùng một lầu ký túc xá, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ gặp những người đó?"
"Tôi..." Tiền Đóa Đóa nhất thời luống cuống, Tô Dung vội vàng giúp đỡ cô ấy: "Tuần này cậu ấy bị bệnh, mơ mơ màng màng. Chúng tôi nhìn thấy thấy những người kỳ quái đó, nhưng sợ cô ấy lo lắng bệnh nặng thêm cũng còn chưa kịp nói ra."
Mặc dù lý do của cô rất hợp lý, nhưng nữ sinh kia vẫn không hoàn toàn từ bỏ nghi ngờ, sau khi tùy tiện qua loa nói với hai người mấy câu, lập tức kiếm cớ trở về phòng ngủ.
Sau khi biết mình đã làm hỏng chuyện, Tiền Đóa Đóa áy náy nói: "Giang Giang, xin lỗi, mới vừa rồi tôi nóng vội quá, lần sau tôi nhất định sẽ không như vậy."
"Không sao, hỏi người khác là được rồi." Tô Dung biết được tình huống thật của cô ấy, là một tay mơ còn chưa vượt qua một quái đàm nào, tất nhiên cô cũng sẽ không có yêu cầu quá nghiêm khắc gì.
Chỉ là có lẽ vận may không được tốt, ba nữ sinh tiếp theo mà bọn họ tìm thì không có ai nhạy bén bằng nữ sinh đầu tiên, thậm chí các cô ấy cũng không phát hiện sự dị thường trong lầu ký túc xá. Chỉ là cũng bình thường, nhìn bộ dạng của lầu một, đúng là không tiếp thu được những thứ dị thường kia.
Tin tức duy nhất lấy được chính là bình thường phòng y tế sẽ không mở cửa, hình như mấy ngày nay có mấy học sinh ở tầng hai đi vào, chỉ là không nhìn thấy các cô ấy đi ra. Tất nhiên người kể lại cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao học sinh bình thường thật sự khó mà tưởng tượng được trong trường học xuất hiện quỷ quái.
Sau khi lấy được tin tức này, Tiền Đóa Đóa lập tức bội phục nhìn về phía Tô Dung. Cho dù ai cũng có thể nghe được phòng y tế có vấn đề, mà Tô Dung lúc chưa lấy được tin tức này đã lập tức chặn lại suy nghĩ muốn đi đến phòng y tế của bọn họ rồi.
Mắt thấy nếu lại tìm người hỏi tiếp thì sẽ bị nghi ngờ, hai người Tô Dung không thể làm gì khác hơn là dừng lại. Sửa sang lại đầu mối lấy được mới vừa rồi.
Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một loại khả năng, có phải bọn họ dời đến tầng 1 thì có thể thuận lợi thông qua ba ngày này?
Thực tế, lầu 1 cũng có phòng có túi rác màu đen, nhưng an toàn hơn không ít so với lầu 2. Hơn nữa quản lý ký túc xá ở chỗ này, nhìn ra được người này trông chừng tương đối nghiêm túc với lầu 1.
Nhưng sự thật là như vậy sao?
Tô Dung không cho rằng lầu 1 sẽ hoàn toàn an toàn, khi những người bình thường bị giam cùng với người ô nhiễm ở cùng một lầu ký túc xá, đã dự đoán được không có người nào may mắn tránh thoát được.
Thời gian của quái đàm quy tắc này là ba ngày, trước mắt giam các cô chung một chỗ là vì để tránh cho bị người ô nhiễm lây lan rồi đi ra ngoài gieo họa cho người khác. Như vậy ít nhất phải chờ tiêu diệt những người ô nhiễm kia xong, mới có thể mở cửa ký túc xá, trường học đi?
Dựa theo suy nghĩ này, như vậy ngày thứ ba sẽ xuất hiện một chuyện lớn.
Điểm khác nhau giữa ngày thứ hai và ngày thứ ba chính là cần phải đi kiểm tra sức khỏe, vậy hiển nhiên chính là hoạt động kiểm tra sức khỏe có vấn đề.
Thu hồi suy nghĩ đang bay loạn, Tô Dung lại nghĩ đến vấn đề của mình --- các cô có thể đổi phòng ký túc xá xuống tầng một được không?
Rất nhanh Tô Dung thở dài đưa ra kết luận: Không thể nào.
Không nói cái khác, bản thân các cô đã bị ô nhiễm, sao có thể còn được thả xuống lầu 1 chứ? Sợ rằng chỉ có những người ở lầu một mới hoàn toàn không bị ô nhiễm.
Hơn nữa chuyện đổi phòng ký túc xá coi như lúc trường học vẫn bình thường, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ít nhất phải gửi đơn xin trường học một đoạn thời gian, sau đó được phê duyệt rồi mới có thể đối được. các cô hoàn toàn không có nhiều thời gian như vậy.
Nghe được Tô Dung thở dài, Tiền Đóa Đóa lập tức quay đầu lại, căng thẳng hỏi: "Sao vậy? Là phát hiện ra cái gì sao?"
"Không có chuyện gì lớn cả." Tô Dung lắc đầu, lại nhìn thời gian trên điện thoại: "Đến giờ ăn trưa rồi, đi đến cửa phòng y tế nhìn thử xem, nhìn xong chúng ta đi về."
Hai người cùng nhau đi đến cuối hành lang của lầu 1, cửa của phòng y tế ở chỗ đó. Đó là một cánh cửa màu đỏ sậm, đóng chặt, cũng không có cửa sổ, không nhìn ra được bên trong có bộ dạng gì.
Tiền Đóa Đóa run rẩy nói: "Nhìn vào đã cảm thấy có vấn đề, tôi đoán coi như tôi có đến chỗ này cũng sẽ không dám đi vào."
Những lời này đột nhiên mang đến cho Tô Dung một linh cảm. Đúng vậy, cái phòng y tế này nhìn thế nào cũng cảm thấy có vấn đề, nếu như muốn lừa gạt người ta đi vào, cần gì phải trang trí thành bộ dạng đáng sợ này?
Trong quy tắc cũng chỉ nói có vấn đề tìm bác sĩ trường học, nó biến thành màu đỏ chỉ có thể nói rõ bác sĩ có vấn đề, nhưng cũng không chứng minh phòng y tế có vấn đề.
Chẳng qua giống như phòng của quản lý ký túc xá, muốn đi vào phòng y tế khẳng định phải chờ bác sĩ trường học đi mới được. Dù gì mặt ngoài bọn họ đã nhìn thấy quản lý ký túc xá, nhưng bác sĩ trường học này thì lại không giống, vô cùng thần bí, ít nhất cũng phải quan sát một đoạn thời gian, hôm nay sợ là không thấy được gì.
Mặc kệ nói như thế nào, cả buổi sáng này cũng coi như có chút thu hoạch. Lúc này tâm trạng của Tô Dung không tệ: "Đi thôi, trở về phòng ngủ. Chọn người nhận cơm cho chúng ta.”
Lúc trở về phòng ký túc xá, trong phòng chỉ có một mình Vương Mạn, không biết Tiếu Khả Ái đã đi đâu. Thấy hai người Tô Dung đi vào, Vương Mạn chủ động giải thích: "Tiếu Khả Ái đi nhà vệ sinh, bởi vì trong phòng không thể không có người trông coi, cũng chỉ có thể để cô ấy đi một mình thôi."