Đúng vậy, loại chuyện này thuộc về bất đắc dĩ, chỉ có thể chia nhau ra hành động, dù sao đúng là không thể đi hết không ai trông coi phòng ký túc xá. Phải biết, phòng ký túc xá không có chìa khóa, lỡ như lúc bọn họ rời đi hết có người đi vào thì làm thế nào?
Nhắc đến chuyện này, cũng là một thiết lập vô cùng nguy hiểm, nếu phòng ký túc xá không có chìa khóa, vậy chẳng phải người ngoài có thể tùy ý ra vào sao?
Tô Dung chuẩn bị buổi chiều hỏi thử quản lý ký túc xá có thể lấy được một bộ khóa hay không.
Sở dĩ không muốn buổi sáng hỏi, vẫn là buổi sáng không quá chắc chắn lập trường của quản lý ký túc xá. Nhưng sau khi trải qua lần nói chuyện với những bạn học lầu một, Tô Dung cũng đã gần biết được, quản lý ký túc xá đứng về phía học sinh bình thường, những học sinh vẫn chưa biến dị hoàn toàn như các cô, chắc miễn cưỡng có thể được tính là học sinh bình thường, nhưng không thể hoàn toàn trông cậy vào sự giúp đỡ của đối phương.
Mắt thấy Tiếu Khả Ái vẫn chưa về, trong lòng Vương Mạn có chút luống cuống: "Vừa vặn hai người đã về, nếu không chúng ta phân ra hai người đi nhà vệ sinh tìm cậu ấy đi?"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cô ấy còn chưa nói hết, Tiết Tích và Tân Lê Mỹ đẩy cửa đi vào, sau lưng là Tiếu Khả Ái mà các cô mới vừa còn đang lo lắng.
"Chúng tôi từ bên ngoài đi vào, vừa khéo gặp Tiếu Khả Ái đi vệ sinh xong." Tiết Tích giải thích, lại đề nghị: "Chúng ta vẫn là để ba người lại trong phòng ngủ đi, tránh xuất hiện loại trường hợp này. Hiệu suất thăm dò sẽ chậm một chút cũng không sao, dù sao ngày mai cũng còn một ngày nữa."
Hiển nhiên cô ấy cũng rõ ràng ngày thứ ba sẽ không dùng để thăm dò.
Tiếu Khả Ái nhanh chóng đi về phía Vương Mạn, nhỏ giọng oán hận: "Nhà vệ sinh chỗ này nhìn vào rất âm u, tôi còn nghi ngờ bên trong có phải có quỷ quái hay không. Chẳng qua cũng may bên trong không có mùi gì lạ cả, mà là một mùi thơm thoang thoảng."
Trong quy tắc đặc biệt nhắc nhở, nếu trong nhà vệ sinh có mùi hương khác lạ, cần phải đi tìm quản lý ký túc xá giúp đỡ. Người hơi có chút kinh nghiệm đều biết, đó chính là bên trong xuất hiện quỷ quái.
Không chú ý đến Tiếu Khả Ái nữa, Tô Dung nhìn về phía mặt của Tiết Tích và Tân Lê Mỹ, hơi nhíu mày: "Hai người ở lầu 3 phát hiện gì không?"
Trước đó lúc hai người Vương Mạn đi lên lầu 3, không phải nói lầu 3 không có người sao?
Tiết Tích chủ động trả lời: "Lúc chúng tôi đi, chắc là bởi vì buổi trưa nhận cơm, trong hành lang có mấy người. Tôi cảm thấy lúc trước chúng tôi suy đoán sai rồi, nhìn qua những người đó rất thân thiện.’
Cô ấy vừa nói, trên mặt lộ ra sự vui sướng, thật giống như thu hoạch được một manh mối lớn.
"Cậu cũng nghĩ như vậy sao?" Tô Dung nhìn về phía Tân Lê Mỹ.
Tân Lê Mỹ gật đầu, trên mặt cũng là nụ cười giống với Tiết Tích: "Đúng vậy, các cô ấy rất tốt."
Những người khác trố mắt nhìn nhau, bọn họ không phải là người ngu, sao có thể không nhìn ra được trạng thái lúc này của hai người này không đúng chứ?
Như vậy rõ ràng là bị ô nhiễm!
"Hai người bị ô nhiễm rồi." Vương Mạn dứt khoát trả lời: "Dù cho thái độ của người lầu 3 thân thiện đi nữa, hai người cũng không có khả năng ngay cả một chút cảnh giác cũng không có đi?"
Nghe vậy, hình như Tiết Tích và Tân Lê Mỹ giống như tìm lại được một chút chỉ số thông minh, Tân Lê Mỹ lẩm bẩm nói: "Tôi... Bị ô nhiễm rồi sao?"
Mọi người cùng nhau gật đầu: "Hai người tuyệt đối bị ô nhiễm rồi."
Tô Dung không lên tiếng, cô vẫn đang nhíu mày nhìn khuôn mặt của hai người bọn họ. Nhìn thì hai khuôn mặt này không có vấn đề gì, nhưng cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác không đúng. Đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi cô chủ động hỏi đối phương, hy vọng có thể phát hiện gì đó từ lời của các cô.
Không nghĩ đến kết quả cuối cùng là hai người này đã bị ô nhiễm!
Kết hợp với nội dung quy tắc, Tô Dung bừng tĩnh hiểu ra: "Thẻ học sinh của hai cậu vẫn còn đúng không?
Hai người gật đầu một cái, các cô không thể nào ném thẻ học sinh được, đó cũng chính là tự tìm đường chết.
"Đưa thẻ học sinh của hai cậu cho tôi." Tô Dung nói, cô có một ít chuyện cần kiểm tra.
Nhưng hai người này không hẹn mà cùng nhau cảnh giác, Tân Lê Mỹ mạnh mẽ từ chối: "Cậu muốn thẻ học sinh của chúng tôi làm gì? Đồ quan trọng như vậy, chúng tôi đều không yên tâm giao cho cậu."
Hiển nhiên chuyện này có vấn đề, lúc đi nhận đồ ăn sáng, mọi người cũng không lo lắng giao thẻ học sinh cho một người, sao bây giờ lại bắt đầu lo lắng?
Chỉ có thể nói ô nhiễm mê hoặc tâm trí của các cô.
Tô Dung không thể làm khác hơn là thành khẩn nói: "Các cậu có phát hiện trên mặt của các cậu có thêm một cái gì đó không?"
Làn này không chỉ bọn họ, mấy người khác cũng có chút nghi ngờ: "Trên mặt của hai người họ có cái gì sao?"
Bởi vì lúc nãy cô cũng nghi ngờ như thế, cho nên bây giờ Tô Dung biết được suy nghĩ của bọn họ: "Mặt Tân Lê Mỹ nhiều thêm một cái lỗ mũi, Tiết Tích thì nhiều thêm một cái miệng."
"Làm sao có thể?!" Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau kinh hô ra tiếng.
Chỉ là nguyên nhân các cô kinh ngạc kêu lên cũng khác nhau.
Tiền Đóa Đóa: "Tôi không nhìn ra khuôn mặt của hai cậu ấy có gì khá lạ."
Tiết Tích: "Không phải người sẽ có hai ba cái miệng sao?"
Lúc cô ấy nói chuyện, mọi người có thể nghe được trọng âm mơ hồ, bởi vì hai cái cái miệng nói chuyện cùng lúc.
"Cho nên nha!” Tô Dung nhún vai, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: "Cho nên tôi mới để cho hai cậu lấy thẻ học sinh ra so sánh một chút, còn nhớ trên quy tắc nói không? [Lúc nào cũng phải chú ý thẻ học sinh của bạn]. Tôi nghĩ hình trên thẻ học sinh chính là chứng minh tốt nhất cho chuyện này.”