"Tiết Tích và Tân Lê Mỹ nhất định phải ở lại phòng ký túc xá, như vậy vì phòng ngừa hai người đột nhiên xuất hiện thay đổi mới, trong phòng ký túc xá cũng phải để lại người trông chừng các cậu." Tô Dung nhìn mọi người, sau đó chỉ đích danh: "Tiền Đóa Đóa, Vương Mạn, hai người có thể không?"
Sở dĩ chọn để cho Tiếu Khả Ai và cô cùng nhau đi ra ngoài, là bởi vì quyển nhật ký của Tiếu Khả Ái phát hiện lúc trước, nhìn ra được ấn tượng của dì quản lý ký túc xá đối với cô ấy không tệ. Đã như vậy, dùng cô ấy để dụ quản lý ký túc xá đi ra là chuyện không thể tốt hơn.
Tất nhiên mọi người không có ý kiến gì, phương thức mà Tô Dung chia đội đã rất thích hợp rồi, các cô cũng không có cách nào tốt hơn. Hơn nữa cách để thăm dò phòng quản lý ký túc xá là do người ta nghĩ ra, tất nhiên các cô phải phối hợp cùng rồi.
"Ăn cơm trước đã, cơm nước xong lại đi." Tô Dung nhìn về phía Tân Lê Mỹ và Vương Mạn: "Hai người các cậu đi nhận cơm đi."
Vương Mạn là một người bình thường, mà Tân Lê Mỹ đã bị ô nhiễm nặng nhưng thì tương đối có lý trí hơn Tiết Tích, để cho các cô đi nhận cơm sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa Tô Dung cũng muốn biết, Tân Lê Mỹ cũng đã biến dị đến độ nghiêm trọng như vậy, nếu muốn ăn cơm thì sẽ là túi đựng màu đen hay là túi màu trắng.
Rất nhanh hai người này đã cầm sáu túi màu trắng về, Tô Dung như có điều suy nghĩ gật đầu. Nhìn bộ dạng này chỉ cần không biến dị hoàn toàn hoặc là không đi sân thượng, đồ ăn đều là dùng túi màu trắng.
Mọi người mở cơm hộp của riêng mình ra, hôm nay cơm trưa có ba món ăn, một món canh, thịt xào hẹ, địa tam tiên (làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào), bông cải xào, cùng với canh trứng cà chua. Không thể nói rất ngon, chỉ là mùi vị bình thường bán bên ngoài mà thôi. Chỉ là màu sắc đồ ăn cũng không tệ, Tô Dung không có bắt bẻ về chuyện ăn uống, trái lại ăn rất ngon miệng.
Chỉ là chưa chờ bên kia ăn được hai miệng, Tô Dung đã hoảng sợ kêu lên: "Thịt của cậu có tơ máu! Sao cậu còn ăn vậy?"
"Cái gì?" Tiết Tích nghi ngờ ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm nửa miếng thịt sống, vết máu ở khóe miệng nhìn vô cùng khiếp người.
Thấy cô ấy như vậy, Tô Dung hoảng sợ trong lòng, thì ra sau khi bị ô nhiễm, trừ bộ dạng bên ngoài thay đổi, phương diện về mặt nhận biết cũng sẽ thay đổi, chuyện này thật quá xảo quyệt!
"Nhanh chóng phun đồ ăn trong miệng ra, đi tìm quản lý ký túc xá đổi đồ ăn." Cô vừa nói lại vừa đi xem đồ ăn của Tân Lê Mỹ, cũng may đồ ăn của cô ấy không có vấn đề gì, nhìn chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Sau một trận ồn ào luống cuống tay chân, Tiết Tích cũng đổi được đồ ăn bình thường. Vẻ mặt của cô rất rất khó coi, hiển nhiên còn chưa dám tin mới vừa rồi mình ăn thịt sống. Hoặc là nói, cô ấy không dám tin là một chuyện khác: "... Các cậu nói, thịt mới vừa rồi kia, rốt cuộc là thịt gì?"
Trong lúc nhất thời mọi người đều yên lặng, rõ ràng mọi người cũng đang suy nghĩ giống nhau.
Trái lại Tiền Đóa Đóa không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy biết nhìn sắc mặt của người ta, cũng biết đối phương đang suy nghĩ không phải chuyện tốt lành gì.
"Không cần lo lắng, cũng có thể là chưa nấu chín thôi..." Vương Mạn đại khái cũng biết lời an ủi của mình không đáng tin, yên lặng trong chốc lát, lại đề nghị: "Nếu không trước tiên cậu ói một trận đi, bây giờ chắc là có thể phun ra."
Một giây tiếp theo, Tiết Tích trực tiếp kéo một túi rác qua, điên cuồng nôn mửa vào bên trong. Nhìn bộ dạng này, giống như là muốn nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra.
Cơm trưa cũng ăn không được bao nhiêu, Tiết Tích đã uể oải nằm lên giường nghỉ ngơi.
Tô Dung thở dài, chờ đến hai giờ, sau khi chắc chắn người bên ngoài đều đã cơm nước xong, dẫn theo Tiếu Khả Ái đi ra ngoài.
Mới vừa rồi đối mặt trực diện với hai người bị ô nhiễm nghiêm trọng, Tô Dung cảm giác được mình cũng bị ô nhiễm nhẹ, bây giờ nhìn mặt ai cũng cảm thấy lạ, bao gồm những học sinh khác trong hành lang.
Nhưng cô vô cùng rõ ràng những học sinh kia không có vấn đề gì, dù sao người ta cũng không bị ô nhiễm. Chỉ có thể nói trình độ bị ô nhiễm của cô ngày càng nghiêm trọng hơn thôi. Vốn dĩ cô bởi vì được tăng thêm lực lượng tinh thần, còn có thể thông qua cảm giác không đúng phán đoán gương mặt có khác thường hay không, bây bây giờ hiển nhiên không được.
Tô Dung lấy một cái gương nhỏ mới vừa rồi cầm từ phòng ra, so sánh gương mặt mình với thẻ học sinh một chút, chắc chắn mặt mình không có thay đổi gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện nhắc nhở Tiếu Khả Ái bên cạnh: "Tiếu Khả Ái, cậu cũng thường xuyên kiểm tra một cái, đừng để mình bị biến dị rồi cũng không biết."
Nghe được hai chữ "biến dị" này, Tiếu Khả Ái cũng căng thẳng, vội vàng lấy gương ra soi mặt mình, sau đó lắc đầu: "Không có thay đổi gì."
Tô Dung dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là dặn dò chuyện tiếp theo cô ấy phải làm: "Cậu mượn cớ nhớ mẹ, ở bên ngoài khóc lóc, sau đó dẫn dì quản lý ký túc xá đi, tốt nhất là cách phòng quản lý ký túc xá xa một chút. Chờ năm phút sau mới để cho bà ta trở về. Chú ý, ít nhất phải kéo dài được năm phút, có thể dài hơn, nhưng không thể ngắn hơn."
"Tôi biết rồi," Tiếu Khả Ái nghiêm túc gật đầu: "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Dựa theo kế hoạch, Tô Dung chờ ở cửa cầu thang, Tiếu Khả Ái hấp dẫn sự chú ý của dì quản lý ký túc xá. Cô ấy đúng là một cao thủ khóc lóc, không đến hai giây đã làm cho đôi mắt của mình đỏ bừng, vừa nức nở vừa đi qua tìm người.