Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 242

Chương 242 -
Chương 242 -

Hy vọng nội dung cần phải học tiếp theo có thể nghe được những cái này, quả nhiên không thể tùy tiện rời đi chính là lựa chọn chính xác. Nếu rời đi, muốn dựa vào một mình thăm dò cái thế giới này, tuyệt đối khó lại càng khó.

Chẳng qua bây giờ vấn đề quan trọng nhất chính là ăn cơm như thế nào, cái đồ ăn trong máng này giống như các loại đồ ăn thừa trộn lẫn vào nhau, là ai nhìn thấy cũng không muốn ăn. Hơn nữa không có chén đũa, vậy ăn như thế nào? Chẳng lẽ giống như heo, dúi đầu vào máng liếm đồ ăn?

Một người đàn ông vung tay lên: "Con bà nó cái gì vậy! Không ăn! Ông đây không ăn cơm, bọn họ cũng có thể quản ông đây sao?"

Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, có mấy người nghe được lời của anh ta, cũng bắt đầu do dự. Cuối cùng, năm sáu người trở về phòng ký túc xá. Những người còn lại có một ít người không dám không ăn, sợ Hổ ca trở lại đánh người. Mà phần lớn thì chính là còn có lý trí, biết ăn cơm để giữ thể lực, mới có thể có cơ hội sống sót lớn hơn.

Chỉ là nhìn cơm trong cái máng kia, mọi người trố mắt nhìn nhau, ai cũng không có cách nào ăn được. Cuối cùng vẫn là Tô Dung nhắm mắt không nhìn, từ trên cây tháo xuống một cái lá cây lớn chừng bàn tay, múc một lá cơm, rót vào trong miệng, nhanh chóng nếm thử vị, sau đó cưỡng ép mình cố gắng nuốt xuống.

Mùi vị thật sự làm cho người ta buồn nôn, chua cay mặn ngọt đắng đều có. Cơm vào trong cổ họng, thật sự làm cho Tô Dung thiếu chút nữa muốn ói ra.

Nhưng Tô Dung vẫn cố gắng múc thêm một lá cây, giống như mới vừa rồi, nhanh chóng ăn vào. Cô cần bổ sung năng lượng, ở hoàn cảnh nguy hiểm này để cho mình bị đói bụng chính là cách làm ngu ngốc nhất.

Liên tiếp ăn ba lá cây thức ăn heo, Tô Dung mới rõ ràng cảm giác được sự no bụng.

Cảm nhận được nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, cô vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy những người khác dùng một loại ánh mắt khó nói hết nhìn cô.

Liễu Đình Nhã muốn nói lại thôi: "Tô Dung... Cậu rất đói sao?"

"Tàm tạm, dù sao bây giờ đã không đói bụng nữa." Tô Dung biết ý của cô ấy, lập tức nói với cô ấy: "Bây giờ cậu còn ở lại chỗ này không phải bởi vì ăn cơm sao? Đã như vậy, còn kiểu cách làm cái gì chứ?”

Phần lớn người lựa chọn ở lại chỗ này, tất cả đều không phải là người ngu, cho nên không cần cô khuyên gì cả. Cô chỉ cần cho những người này dũng khí để ăn những thứ buồn nôn này thôi.

Cô nói xong, ngước nhìn thời gian, trên tường của cái nhà này có một cái đồng hồ lớn, trong phòng ký túc xá cũng có đồng hồ, để phòng ngừa mọi người quên mất chuyện cần làm trong thời gian biểu.

Bây giờ là 12 giờ 35 phút, cô ăn rất nhanh, thậm chí còn có nửa giờ nghỉ ngơi. Tô Dung gật đầu với Liễu Đình Nhã, sau đó xoay người rời đi.

Vừa khéo lúc này cô nhìn thấy Tạ Kha Kha cũng học theo bộ dạng mới vừa rồi của cô, dùng lá cây bới cơm, không nhịn được mỉm cười, người này luôn may mắn, cũng không biết có thể sống qua được kiếp này hay không?

Trở lại phòng ký túc xá, nhìn khắp phòng đều là áp phích làm người ta chán ghét, Tô Dung ngồi trên chiếu nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm thanh tịnh. Mặc dù cô tự nhận mình có ý chí kiên định, cũng nên cẩn thận một chút, nếu không bị tẩy não biến đổi ngầm chính là bi kịch.

Tất nhiên, chỉ có năm ngày, cô dám khẳng định mình sẽ không bị loại thủ đoạn nhỏ này làm thay đổi nhận biết. Phần lớn điều tra viên cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn, cho nên thật ra Tô Dung nghi ngờ trại thuần hóa này còn có thủ đoạn khác đối phó bọn họ.

Sau 20 phút, mắt thấy thời gian gần hết, Tô Dung đứng dậy đi đến nơi học tập.

Như Tô Dung dự đoán lúc trước, nội dung học tập chính là điên cuồng tẩy não bọn họ. Dùng các loại lý luận chứng minh loài người là chủng tộc đê tiện, sau đó tẩy não mọi người, nói cho bọn họ thành phố động vật có thể để cho loài người sống là nhân từ biến bao nhiêu.

Cười chết, ai tin những cái này chính là người ngu.

Dĩ nhiên dù cho lời này có hoang đường như thế nào đi nữa, nhưng nếu như mỗi ngày đều nghe, cũng sẽ bị khắc vào trong đầu. Chẳng qua cũng may bọn họ cũng chỉ ở chỗ này năm ngày thôi, năm ngày này nhiều nhất cũng chỉ để cho mọi người khắc sâu ấn tượng về thế giới này.

Nhưng đây cũng chính là mong muốn của đám người này, dù sao tẩy não chân chính, chỉ cần sống ở thế giới này lâu, sớm muộn gì cũng bị biến đổi ngầm. Đám người này chỉ cần không để cho mọi người gây chuyện, đập bảng hiệu của mình trước khi bán bọn họ cho người khác là được.

Giờ học sau đó lại bắt đầu giải thích quy củ sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật", bọn họ cần phải làm gì.

Đây là thứ Tô Dung muốn nghe, ở chỗ này, người giống với động vật ở thế giới thực tế, một phần là dùng để lấy thịt, một phần thì giết chế tạo đồ ăn hoặc là đồ dùng bằng da. Một phần khác thì chính là sức lao động cấp thấp, công nhân sản xuất dân chuyển trong công xưởng, người làm ruộng...

Trong phòng học, có rất nhiều người sau khi nghe đến thịt người thì sắc mặt cũng vô cùng trở nên ảm đạm. Giống như thịt gà thịt vịt trong thế giới thật, ý nghĩa tồn tại của bọn họ chính là ăn mập sau đó bị giết bán đi.

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, mọi người đã cảm thấy không lạnh mà run.

"Chúng ta rất là có lương tâm, sẽ không để cho các người đi làm thịt người.” Nhìn ra mọi người đang sợ hãi, người đầu mèo phụ trách giảng bài hài lòng đẩy mắt kiếng ở trên mặt: "Nhưng điều kiện tiên quyết là các người phải siêng năng làm việc, nếu không người thuê sẽ làm gì các người, chúng ta cũng không quản được."

Tô Dung đang suy nghĩ đến chuyện khác, nếu như là làm công nhân, vậy có đường dây thăng chức hay không? Nếu như làm việc đạt được thành tựu gì đó vậy có đãi ngộ khác hay không.

Bình Luận (0)
Comment