Tính cách trời sinh của người đều là chậm chạp trì trệ, chắc chắn sẽ không có quá nhiều cố gắng. Cho nên nhà tư bản vì để kiếm được nhiều lợi ích hơn, theo lý thuyết sẽ thiết lập cấp bậc nhân viên, lấy cái này để khích lệ nhân viên.
Vậy người địa phương thì sao? Có nhiều nô lệ như thế, vậy chuyện bọn họ cần làm sẽ rất ít, cho nên mâu thuẫn nội bộ cũng rất ít, giống như xã hội không tưởng trong giấc mơ?
Giờ học kéo dài đến năm giờ, cho dù là Tô Dung cũng cảm thấy chóng mặt đau đầu.
Ở trong lớp học ngủ quên sẽ bị roi đánh cho tỉnh lại, hơn nữa tuyệt đối là đánh mạnh đến mức thấy máu. Cho nên không muốn tự nhiên bị thương, bọn người đều cố gắng chống đỡ. Hậu quả của việc này chính là liên tục học năm tiếng đồng hồ làm cho mọi người đều choáng váng hoa mắt.
Phải biết cho dù là học lớp 12, sau hai tiếng học cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi 10 phút. Mà bây giờ bọn họ phải học liên tục 5 tiếng đồng hồ, còn là nghe phải thứ nội dung mà mọi người không muốn nghe nhất, tinh thần mọi người có thể tốt mới lạ!
Chỉ là trong năm tiếng này, Tô Dung coi thường những nội dung liên quan đến tẩy não, cũng học được không ít kiến thức liên quan đến động vật. Trong đó có nội dung liên quan đến "thịt bò bít tết" mà cô coi trọng.
Ở trong "Thành phố động vật", đúng là động vật là chí cao vô thượng. Nhưng giống như Tô Dung suy đoán, chỉ có động vật khai trí, lớn lên có thân người mới có thể được gọi là động vật. Còn dư lại đều được xem là súc vật.
Nếu thật sự bàn đến quan hệ trong này, "Thành phố động vật" này phân chia giai cấp giống như cổ đại. Động vật chưa khai trí là súc vật, loài người là nô lệ, động vật là chủ giai cấp.
Mà "dân địa phương" chính là những địa chủ giai cấp đã khai trí, mà những động vật không khai trí, đều là sau này được đưa vào thành phố.
Trong chuyện này lộ ra một đầu mối ẩn núp, đó chính là dân địa phương của "Thành phố động vật", chắc là bởi vì nguyên nhân nào đó, ví dụ như "nó" hạ xuống, đột nhiên thân phận của động vật và người đảo ngược lại. Loại thay đổi này là một lần duy nhất, mà không phải kéo dài. Biểu hiện cụ thể là động vật được đưa vào thành phố này cũng không thể biến thành động vật thân người giống như dân địa phương ở bên trong.
Còn hiện trạng chân chính của "Thành phố động vật", chắc chính là nguồn ô nhiễm còn lưu lại ở chỗ này. Cho nên muốn giải quyết chuyện này, trừ chạy trốn, còn có con đường tiêu diệt nguồn ô nhiễm. Nói như vậy, trái lại cũng giống với quái đàm quy tắc bình thường.
Chỉ là nếu muốn đến nơi có chứa nguồn ô nhiễm thì sẽ không đơn giản như thế, dựa vào con đường này để rời đi chỉ sợ khó hơn lên trời.
----
Buổi tối lúc ăn cơm, bốn người bị đánh lúc trước cũng dìu dắt nhau đi đến. Nhìn qua bọn họ rất thảm, quần áo rách rưới, trên mặt còn có một ít nơi bị rỉ máu. Chợt nhìn còn tưởng rằng là dân tỵ nạn trốn từ khu dân nghèo nào đó.
Hiểu nhiên bọn họ đã biết đãi ngộ khi ăn cơm, lúc tới cũng không kinh ngạc. Chỉ là yên lặng đứng ở một bên, học những người khác hái xuống một lá cây làm chén ăn cơm.
Tô Dung ngẩng đầu nhìn cái cây cũng coi như rậm rạp kia, đoán chừng sau 5 ngày sau cái cây này cũng bị trọc rồi.
Cô thở dài, vẫn giống như trước kia, liên tiếp ăn ba lá cơm. Liễu Đình Nhã cùng ở ăn bên cạnh cô, trải qua rèn luyện cả buổi chiều, bây giờ cô cũng có thể mặt mày bình tĩnh nuốt cơm khó ăn này xuống.
Mới vừa cơm nước xong, một đám người có bộ dạng lôi thôi, cử chỉ hành động dị thường thô lỗ chạy đến. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, thật giống như hổ đói rình mồi. Mọi người vốn còn đang ăn cơm bị dọa sợ liên tục lùi về phía sau, lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Nhưng mục tiêu của đám người kia hiển nhiên là cái máng đá, vừa đến trước cái máng, bọn họ lập tức không chú ý đến hình tượng dúi đầu vào, há miệng thật to ăn ừng ực, còn có người dùng tay nhét đồ ăn vào trong miệng.
Bộ dạng ăn cơm này của bọn họ không khác gì heo cả.
Sắc mặt của đám người Tô Dung rất khó coi, dĩ nhiên bọn họ đoán được những người này cũng là bị bán đến chỗ này. Mà khác với đám Tô Dung, không biết bọn họ đã ở chỗ này bao lâu, nhìn qua đã hoàn toàn bị thuần hóa.
Phía sau bọn họ, Hổ ca chậm rãi đi đến, nhìn sắc mặt tồi tệ của mọi người, cười nói: "Ngày mai đám người này có thể đi làm việc ở bên ngoài, không cần hâm mộ, năm ngày sau, các người cũng sẽ biến thành bộ dạng này."
Nghe được lời của hắn ta, Tô Dung lập tức nhíu mày. Lấy độ hiểu biết của cô đối với trình độ tẩy não của các tổ chức ở thế giới cũ, năm ngày không đủ để biến bọn họ thành cái bộ dạng này.
Trừ phi trong thời gian này còn có cái gì mà cô không biết, ví dụ như máy tẩy não gì đó.
Thấy sắc mặt khó coi của bọn họ, nhất thời Hổ ca trở nên thoải mái, huýt sáo quay người rời đi.
Bởi vì lời mới vừa rồi của hắn ta, những người khác đều rất hoảng sợ. Không ít người ném lá cây ở trên tay đi, muốn đi về bàn bạc với người quen đến cùng nên làm như thế nào.
Ba người Tạ Kha Kha vây quanh Tô Dung, Điền Khinh Khinh sắc mặt tái nhợt nhìn lối ăn như heo của đám người mới đến. Cô ấy tuyệt đối không thể chấp nhận được tương lai mình sẽ biến thành bộ dạng này: "Làm sao đây? Chúng ta sẽ thật sự không phải biến thành như thế chứ? Vậy tôi tình nguyện bây giờ đi chết."
"Đừng nói cái gì mà chết hay không chết." Liễu Đình Nhã cản cô ấy lại: "Năm ngày sau chúng ta sẽ được thả ra, đến lúc đó muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn."
Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn Điền Khinh Khinh là bao. Hiển nhiên Liễu Đình Nhã cũng ý thức được trong năm ngày ngắn ngủi, những người này bị tẩy não thành bộ dạng kỳ lạ này, nhất định có bí mật gì bên trong.