Không để ý đến các cô ấy, Tô Dung đi tới một người mới vừa ăn cơm xong. Sau khi cơm nước xong đối phương tùy ý nằm tê liệt trên mặt đất, hoàn toàn mặc kệ trên mặt dính đầy nước canh và bụi bặm.
Tô Dung đứng ở bên cạnh hắn ta, hỏi: "Anh còn biết nói chuyện không?"
"Dĩ nhiên biết." Người nọ trả lời cô: "Chủ nhân không cần phế vật không biết nói chuyện."
Biết chuyện có tiến triển, Tô Dung lại hỏi: "Tôi có thể biết năm ngày này xảy ra chuyện gì không? Tôi cũng muốn nhanh chóng thích nghi ở chỗ này, phục vụ chủ nhân thật tốt."
Đại khái người đàn ông tin tưởng những lời này, hắn ta ngồi dậy, dương dương đắc ý nói: "Vậy cô coi như là hỏi đúng người rồi, tôi chính là người chưa bao giờ bị đánh. Ở chỗ này chỉ cần cô nghe lời là được, tôi cũng là đến nơi này rồi mới biết thì ra nhân loại chúng ta lại đê tiện hèn hạ như vậy, chúng là phá hư môi trường, tùy ý làm bậy, chẳng qua là ỷ vào sự tiến hóa cao hơn mà thôi. Ở trong thế giới này, chỉ có các chủ nhân là chí cao vô thượng! Một khi bọn họ tiến hóa, lập tức sẽ chiếm được địa vị chủ đạo, mà chúng ta cũng được nước lên thuyền, tất cả người ác độc có ý mưu phản cũng sẽ bị tiêu diệt.”
Rõ ràng người này đã bị tẩy não hoàn toàn, mở miệng ra là chủ nhân, chủ nhâ. Tô Dung nghe lời anh ta vào lỗ tai này ra lỗ tai kia.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi một vấn đề quan trọng: "Anh là từ ngày thứ mấy thì có sự tỉnh ngộ cao như vậy?"
Ở trong tai người đàn ông, giọng nói của Tô Dung rất êm tai. Trước đó anh ta gặp rất nhiều người ghét bỏ chủ nhân, đối với những người đó, anh ta ngay cả một câu cũng không muốn nói.
Nhưng đối với Tô Dung, anh ta còn nguyện ý nói nhiều một chút: "Ngày thứ tư, ngày đó đột nhiên tôi trở nên thông suốt, biết được những giãy giụa lúc trước của mình đều là ngu muội dốt nát. Nhưng cô không giống, cô đã nhanh chóng nghĩ thông suốt những chuyện này, thật là lợi hại nha!”
Ngày thứ tư.
Tô Dung ghi nhớ thời gian quan trọng này, ngày thứ tư có thứ gì, sẽ để cho suy nghĩ của bọn họ thay đổi toàn bộ. Ba ngày trước có thể chỉ là thời gian đặt nền móng mà thôi.
Có lẽ có thể thăm dò thử rốt cuộc ngày thứ tư xảy ra chuyện gì, hoặc là chạy trốn trước khi ngày thứ tư đến.
Tô Dung tin tưởng mình có thể chạy trốn ra ngoài, dù sao cô có [Thuật đổi vị trí trong nước]. Nhưng mà... Cô quay đầu liếc nhìn ba người đang giương mắt nhìn mình.
Ba người này không có cách nào chạy đến, nếu như bốn ngày sau bọn họ biến thành bộ dạng mở miệng là khen "chủ nhân" gì đó, Tô Dung cảm thấy mình thật sự không tiếp nhận nổi.
Tô Dung thở dài, đi tới, đơn giản nói tình báo mà mình mới vừa rồi thăm dò được, cuối cùng tổng kết: "Cho nên ba ngày nay nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm bí mật của ngày thứ tư, dĩ nhiên nếu như các cậu có thể tìm được phương pháp chạy trốn thì cũng rất tốt."
Tạ Kha Kha gãi đầu: "Tôi đi tìm phương pháp có thể chạy trốn ra ngoài đi, tôi thật sự không có khiếu giải mật mã gì đó."
Cậu ta rất hiểu mình, những chuyện cần chỉ số thông minh thì không nên dính vào, nếu không cũng sẽ không giúp được gì. Nhưng tìm phương pháp chạy trốn không giống, nó tương đối khảo nghiệm vận may.
Mà ở mặt vận may, Tạ Kha Kha có tự tin cực lớn.
"Chuyện này có cần nói với những người khác không?" Liễu Đình Nhã hỏi: "Người nhiều, lực lượng lớn, mọi người cùng nhau thăm dò, có lẽ có thể tìm được bí mật ngày thứ tư."
"Nhưng như vậy có thể làm cho đám người Hổ ca canh giác hay không?" Người nói chuyện chính là Điền Khinh Khinh, cô ấy không có lòng tin mọi người sẽ giữ bí mật.
Tô Dung gật đầu: "Cho nên nếu như các cậu muốn lộ tin tức ra ngoài, tốt nhất không nên tự mình ra mặt, như vậy cuối cùng coi như tìm được nguồn gốc, cũng sẽ không tìm được chúng ta."
Trên đường trở về ký túc xá, Điền Khinh Khinh không nhịn được hỏi Tô Dung: "Nếu như cả thế giới này chính xác là một quái đàm quy tắc, vậy... Vậy Tô Dung cậu nói, phần quy tắc mà bọn họ cho chúng ta là thật sự hoàn toàn đúng sao?"
Phải biết, quy tắc bên trong quái đàm quy tắc sẽ luôn bị "nó" sửa đổi, cho nên Điền Khinh Khinh mới nghi ngờ như vậy.
Cô ấy nghi ngờ như vậy thật sự làm cho Tô Dung cho chút ngạc nhiên mừng rỡ, dù sao bản thân ở trong một quái đàm không giống như bình thường, còn có thể ý thức được chuyện này, đủ để chứng minh người này có chút thiên phú.
Nghĩ đến đây, Tô Dung vẫn ung dung nhìn cô ấy: "Nếu như cậu cảm thấy một phần quy tắc kia có vấn đề, vậy cậu cảm thấy rốt cuộc là một quy tắc hoặc là có mấy quy tắc có vấn đề?"
"Tôi cũng không biết." Điền Khinh Khinh lắc đầu, thành thật trả lời: "Tôi chỉ là cảm thấy có loại khả năng này, trên thực tế, tôi xem nhiều lần quy tắc kia, cũng cảm thấy rất phù hợp với tình huống của thành phố động vật."
Đúng vậy, nếu như chỉ nhìn nội dung tẩy não bọn họ và hiện trạng của thành phố động vật, nhìn qua phần quy tắc kia không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu quả thật nghĩ như vậy, thì hoàn toàn rơi vào bẫy của "nó" rồi.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi đối phương: "Cậu còn nhớ [Ghi chép thông dụng của quái đàm quy tắc] không?"
"Tất nhiên là nhớ rồi." Điền Khinh Khinh lập tức nói: "Tôi đã sớm học thuộc lòng rồi.”
"Vậy điều cuối cùng là nói cái gì?" Tô Dung kiểm tra cô.
Nghe vậy, Điền Khinh Khinh rất nhanh chóng trả lời: "Đóng tốt vai trò thân phận hiện tại của bạn, bên trong quái đàm bạn có lẽ là bất kỳ loại nào, cũng có thể là bất kỳ loại nào."
Cô ấy học thuộc không thiếu chữ nào, Tô Dung cũng không bất ngờ, dù sao thứ này gần như người toàn Trái đất đều sẽ phải học thuộc: "Cậu biết chỗ sai của quy tắc này đi?"