Điền Khinh Khinh gật đầu: "Câu cuối cùng là sai."
Tất nhiên cô ấy biết, trên thực tế bất kỳ một điều tra viên nào cũng rất rõ ràng trong [Ghi chép thông dụng của quái đàm quy tắc] có quy tắc sai lầm.
Sở dĩ phía chính phủ không thay đổi, là vì phòng ngừa "nó" lại đi sửa đổi quy tắc của bọn họ.
Có một câu chuyện rất thích hợp dùng để nói trường hợp này:
[Sĩ quan hỏi tân binh: Nếu như có một tay súng bắn tỉa lén lút bắn ba phát súng về phía cậu nhưng không trúng, cậu sẽ làm gì?
Tân binh trả lời: Thông qua phương hướng đạn bay đến tìm vị trí của người đó, sau đó giết ngược lại!
Sĩ quan mỉm cười: Sau đó để cho quân địch đổi một tay súng bắn tỉa lợi hại hơn tới lấy mạng chó của cậu sao?]
Đạo lý của hai chuyện này đều giống nhau, sở dĩ chính phủ không sửa đổi quy tắc đã bị "nó" thay đổi. Ít nhất trước mắt bọn họ đều biết rõ quy tắc sai là chỗ nào, tốt hơn là sửa đổi xong, sau đó lại để cho "nó" thay đổi quy tắc mà mình không biết?
Nhưng không có sửa đổi không có nghĩa là chính phủ không quan tâm, sau khi tất cả người đi vào quái đàm sống sót trở ra biến thành điều tra viên, đều sẽ được nhắc nhở chuyện này. Dĩ nhiên coi như không nhắc nhở, cũng tuyệt đối có rất nhiều người có thể phát hiện được chỗ không đúng.
Quy tắc thứ sáu của [Ghi chép thông dụng của quái đàm quy tắc] "Bạn có thể là bất kỳ chủng tộc nào" rõ ràng cho thấy là một câu dẫn dụ, người trải qua quái đàm cơ bản đều có thể đoán được.
Điền Khinh Khinh cũng hiểu ý của Tô Dung: "Cậu nói chúng ta phải nhớ kỹ thân phận nhân loại của mình sao? Cái này tôi biết, nhưng có quan hệ gì với quy tắc kia chứ?"
"Cái này phải xem cậu hiểu như thế nào về thân phận nhân loại." Tô Dung cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy, mà là hướng dẫn từng chút một.
Loài người bằng vào trí khôn trở thành phố động vật cấp cao trên chuỗi thức ăn, coi như những động vật trong thành phố động vật có chỉ số thông minh của loài người, cũng không có nghĩa là loài người trở nên đê tiện.
Ở chỗ này, phải nhớ kỹ thân phận loài người chính là động vật cấp cao, mà không chỉ đơn giản nhớ mình là loài người.
Hành trình buổi tối là học, thi, rèn luyện, nội dung học cũng không phải là tẩy não như buổi chiều, mà là giờ học thực hành, đào tạo một ít năng lực cơ bản làm việc cho bọn họ.
Nguyên nhân làm như vậy rất rõ ràng, chính là để cho năm ngày sau bọn họ đi ra ngoài làm việc.
Như vậy tính toán thử, sau này chương trình học chắc sẽ có học tập mấy chuyện như canh tác, làm nông gì đó.
Kiểm tra làm khó không ít người, đừng nhìn bọn họ đều là sinh viên của trường đại học đứng đầu, nhưng trên thực tế trong đám người này, chỉ có Tô Dung và Điền Khinh Khinh mới dùng thực lực của mình chân chính thi đậu vào đại học!
Trái lại cô không rõ tình huống của đại học P, tóm lại khẳng định cũng không có mấy người.
Một trận kiểm tra "Tam quan" và "thường thức", làm khó một nửa số người. Người thi không qua, đều bị đánh một roi.
Người đầu bò chấm thi cảnh cáo mọi người: "Nếu như lần sau còn thi không được, không phải chỉ chuyện ăn một roi như thế này đâu!"
Trái lại hoạt động rèn luyện buổi tối là nhẹ nhàng nhất, bọn họ đều là điều tra viên, ít nhất có tăng thêm lực lượng và tốc độ. Hơn nữa lúc ở trường, xã đoàn cũng sẽ tổ chức rèn luyện cho bọn họ mỗi ngày.
Cho nên mặc dù lượng vận động này lớn, nhưng đối với bọn họ cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Một đường rèn luyện đến 11 giờ tối, cuối cùng mọi người đều có thể trở về phòng nghỉ ngơi.
Liễu Đình Nhã nhỏ giọng nói với Tô Dung: "Tôi tránh camera thả một tờ giấy ở hành lang, phía trên có viết tình báo ngày thứ tư mà trước đó chúng ta lấy được."
Tô Dung giơ ngón cái với cô, ở chỗ này đều là điều tra viên, năng lực quan sát cơ bản vẫn phải có. Tờ giấy kia xuất hiện ở nói đó, không đến một đêm sẽ truyền khắp khu ký túc xá.
Chỉ cần tin tức nhiều người biết, còn sợ không tìm ra được bí mật sao.
Trở lại phòng, chín người chen chúc thành một đoàn. Sofia không nhịn được oán giận: "Cái địa phương rách nát này sao mà ngủ được! Cũng không cho chúng ta tắm. Tức chết mà!"
Davy đã mệt mỏi rã rời ngáp một cái, an ủi cô ấy: "Đừng tức giận, trong quái đàm quy tắc không phải không có chỗ tắm sao?"
"Nhưng thật sự chỗ này rất chật, chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu chứ." Sofia thở dài nói.
Davy đã muốn ngủ, lẩm bẩm an ủi cô ấy: "Đừng khó chịu..."
Nghe đối thoại của bọn họ, Tô Dung thiếu chút nữa bậc cười. Có nên nói hay không, hai người bọn họ rất có cảm giác CP nha.
"Ngày mai chúng ta thật sự dậy theo thời gian biểu sao?" Liễu Đình Nhã lại gần hỏi Tô Dung: "Bọn họ sắp xếp thời gian quá chặt, coi như chúng ta muốn làm gì cũng không có thời gian!"
Nghe vậy, còn chưa chờ Tô Dung nói chuyện, một nữ sinh của đại học P cũng đến gần nhỏ giọng nói: "Các cậu muốn làm gì? Nếu chạy trốn làm ơn dẫn tôi theo với, tôi thật sự không chịu được buổi sáng 4 giờ đã dậy, đây là muốn mạng của tôi mà!"
Hiển nhiên những lời này rất được mọi người đồng tình, mấy người Hoa khác cũng gật đầu, bộ dạng tràn đầy căm phẫn.
Tô Dung nhún vai nói: "Tạm thời không có ý định chạy trốn, chạy ra ngoài cũng không có cách nào sinh tồn, không bằng trước tiên ở lại chỗ này quan sát một chút."
Cô nói xong, lại trả lời vấn đề của Liễu Đình Nhã: "Trước cứ làm theo thời gian biểu đi, cũng không phải hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi đúng không?”
Thời gian ăn sáng, ăn cơm trưa và ăn cơm tối đều có thể dùng để thăm dò. Trừ cái này ra, thời gian đi học cũng có thể trao đổi tình báo cho nhau, cho nên nói tóm lại không cần phải mạo hiểm làm chuyện gì đó.