Một khi bị phát hiện, nhất định phải chịu một trận roi. Nếu tệ hơn có lẽ sẽ giết một hai người để dọa khỉ. Ở chỗ này bị thương, thật sự tổn hại cực lớn về mặt tinh thần, có thể tránh khỏi vẫn nên cố gắng tránh khỏi.
"Hơn nữa... Tại sao lại phải làm người đầu tiên thăm dò chứ?"
Sau khi tin tức truyền ra ngoài, điều tra viên muốn thăm dò tuyệt đối rất nhiều, đây cũng là mục đích mà bọn họ để lại giấy trên hành lang. Nếu tình báo đã truyền ra ngoài, còn đích thân ra trận làm gì? Người thông minh tất nhiên lựa chọn án binh bất động, ngồi ngư ông đắc lợi.
Cô không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, đầu tựa vào tường để cho đầu óc trống rỗng, làm cho mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm ngày mai 4 giờ là phải dậy rồi, vì giữ gìn thể lực, phải ngủ sớm một chút mới được.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, trong radio truyền đến tiếng kèn chói tai. Đại khái là kèn xô na đi, nếu không cũng không thể nào có lực xuyên thấu mạnh như vậy.
Rạng sáng bốn giờ, trời vẫn còn tối, tất cả mọi người đều là bộ dạng chưa tỉnh ngộ, nhưng vì không muốn bị phạt, vẫn là vội vàng thực dậy, tùy ý xoa mặt sau đó đi ra ngoài.
Trên đường, quả nhiên Tô Dung nghe được ký túc xá bên cạnh thảo luận cái gì đó. Trong mơ hồ có nghe được "ngày thứ tư", để cho cô biết đúng là Liễu Đình Nhã đã truyền được tin tức ra ngoài.
Cũng chính là vì tin tức này, rõ ràng đội ngũ hôm nay bất an xao động hơn chiều hôm qua. Mọi người đều không phải là người ngu, sau khi xem xong tờ giấu: Sau ngày thứ tư suy nghĩ sẽ bị thay đổi, trở nên tuyệt đối tin tưởng loài người đê tiện, động vật cao thượng", Phần lớn mọi người đều suy đoán ngày thứ tư có hoạt động tẩy não hoàn toàn gì đó.
Có thể khi đó "nó" ra tay.
Dĩ nhiên bọn họ sẽ nghi ngờ tính chân thật của tờ giấy này, nhưng thứ này thà tin là có, không thể không tin. Lỡ như là thật, mà bọn họ lại không tin, như vậy người thiệt hại không phải bọn họ sao?
Nội dung giờ học buổi sáng đều là tẩy não và thường thức bình thường, vốn dĩ tinh thần buổi sáng của mọi người đều không tốt, mới vừa rồi còn bị buộc chạy bộ, đầu óc lại trở nên mơ màng nặng nề.
Lúc này rất thích hợp cho chuyện tẩy não, lúc tinh thần yếu ớt truyền bá một ít thứ vào đầu, đối phương cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Trước khi đi học, Tô Dung đã trực tiếp nhét bông vải vào lỗ tai, sau đó làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe giảng. Thời gian này, đối phương nhất định sẽ nắm chặt chuyện tẩy não bọn họ, cơ bản sẽ không nói nội dung liên quan đến thành phố động vật, cho nên nghe hay không cũng không sao.
Đám người Liễu Đình Nhã được cô nhắc nhở, cũng đã chuẩn bị kỹ càng trước.
Mà những người không có chuẩn bị sẵn sàng trước thì thảm rồi, gặp phải mấy giờ hành hạ tinh thần, cả người đều cảm giác hốt hoảng.
Lúc ăn sáng, Tô Dung nhạy bén phát hiện trong đội ngũ ít hơn mấy người. Trải qua ngày đầu tiên, coi như là người quyết tâm để bụng đói không ăn thứ này, bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt, dù sao người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa cả người đã không tốt rồi.
Bây giờ những người ít đi này, sợ là đều đi tìm đầu mối rồi.
Cô hơi nhíu mày, số người ít đi gần 1/4 tổng số, cái này cũng không khỏi quá mức rõ ràng. Lỡ như Hổ ca đến kiểm tra, sợ là sẽ trực tiếp nổi trận lôi đình.
Có lẽ cô thật sự có tiềm miệng quạ đen, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Còn chưa ăn sáng xong, Hổ ca đã đến chỗ này thị sát. Thấy đám người Hổ ca, tất cả mọi người đều không nhịn hoảng sợ trong lòng, lo lắng cho tính mạng của mình.
Hổ ca cũng không phải người mù, sau khi đi đến gần, tất nhiên rất nhanh phát hiện trong đội ngũ ít đi không ít người.
Lúc ấy sắc mặt của Hổ ca trầm xuống, vẻ mặt giống như mưa gió sắp đến: "Những người khác đâu? Đều không đi ra ăn cơm sao?"
Không có người nào trả lời, toàn trường vô cùng yên tĩnh. Bốn mươi người ở đây đều biết những người kia đi làm gì, bọn họ là đi thăm dò tình báo.
Cho nên phải trả lời như thế nào? Nói ra chẳng phải trực tiếp bán đứng đồng đội sao? Nhưng nếu nói dối, lỡ như bị phát hiện, nhẹ thì bị đánh mấy roi, nặng thì trực tiếp biến thành một đám sương mù máu giống như mấy người lúc trước.
Không ai dám đánh cược.
Mắt thấy mọi người không ai trả lời, sắc mặt của Hổ ca ngày càng âm trầm.
Mình không vào địa ngục thì ai vào? Tô Dung rõ ràng nếu như lúc này không có người đứng ra nói chuyện, như vậy ba ngày tiếp theo bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.
Cô thở dài trong lòng, cười lấy lòng nói: "Mới vừa rồi có mấy người đến ăn cơm lại ghét bỏ những đồ ăn này không ngon, tôi nghĩ sao bọn họ có thể chê thức ăn mà chủ nhân nhân từ cho mình chứ. Vì vậy tôi lập tức vượt qua chức phận để cho mấy người khác mang bọn họ trở về. Nếu ghét bỏ vậy trực tiếp đừng ăn. Chủ nhân, tôi làm như vậy đúng không?"
Lời này cô làm ra vẻ vô cùng nịnh nọt, chính là một chân chó đúng nghĩa. Mà Hổ ca cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía những người khác: "Cô ta nói là sự thật?"
"Là thật!" Tạ Kha Kha là người mở miệng trả lời đầu tiên, chỉ là cậu ta lẫn vào trong đám người, Hổ ca cũng không chú ý đến cậu ta.
Người thứ hai gật đầu chính là Điền Khinh Khinh, nhìn qua bộ dạng của cô ấy rất khinh thường Tô Dung: "Cô ta chính là cáo mượn oai hùm như thế."
Biểu hiện của cô ấy mới là bình thường, đám điều tra viên hoàn toàn chưa bị "thuần hóa", đối mặt với sự nịnh nọt của Tô Dung, tất niên vô cũng khinh thường.
Nghĩ đến chỗ này, Hổ ca lại có thêm hứng thú nhìn về phía Tô Dung: "Trái lại cô rất thức thời."
Tô Dung lập tức nở nụ cười, kỹ thuật diễn của cô quả thật không tệ: "Dù sao các chủ nhân là chí cao vô thượng, tất nhiên phải phục vụ vì lợi ích của các ngài rồi."