Nói thật, Hổ ca sẽ không tin Tô Dung đã thật sự bị tẩy não, dù sao lúc này mới là ngày thứ hai, coi như người có tính thần yếu kém, cũng sẽ không yếu kém đến loại mức độ này. Trên thực thế người yếu kém, lúc này nên là mờ mịt luống cuống, khóc lớn, mà không phải cáo mượn oai hùng giống như cô.
Nhưng tuy không tin đối phương thật sự bị tẩy nào, nhưng thắn ta tin đối phương lựa chọn thần phục. Dù sao lúc trước trong mỗi nhóm cũng có xuất hiện một người như vậy, bọn họ hiểu được tình hình của mình, một khi ý thức được không có cách nào chạy trốn, còn sẽ bị hắn ta quản lý trường kỳ, rất nhanh sẽ thức thời lựa chọn thần phục tạm thời.
Giống như Hán gian vậy, ở trong mắt thứ người thế này, lợi ích mình hưởng thụ được mới là quy tắc cao nhất. Tôn nghiêm gì đó, coi như bị giẫm dưới bàn chân cũng không có quan hệ.
Đối với loại người này, Hổ ca vô cùng hoan nghênh. Có người như vậy tồn tại, sẽ có sự đả kích rất lớn trong mối quan hệ giữa các tù binh. Dù sao Hổ ca đã nhìn thấy tính cách đủ thể loại của loài người, bọn họ không có cách nào tín nhiệm người khác, dù sao ai cũng không biết đối phương là người thế nào.
Nội bộ tù binh sụp đổ, công việc tẩy não của bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Vì vậy, vẻ mặt Hổ ca trở nên hiền hòa vỗ vai Tô Dung: "Làm không tệ, sau này gặp phải loài người không phục, có thể trực tiếp làm chủ trừng phạt hắn, ta ban cho cô quyền lợi này."
Tô Dung hơi di chuyển con người, thuận theo cái thang leo lên: "Vậy Hổ ca có thể cho tôi thêm một ít đặc quyền nữa không? Như vậy sau khi những người khác biết chỗ tốt của việc thuận theo, tất nhiên cũng sẽ không cố gắng chống cự, không thức thời như lúc này.”
Lời của cô cũng không làm cho Hổ ca bất mãn, trái lại càng làm cho hắn ta hài lòng hơn. Bởi vì biểu hiện của Tô Dung vừa khéo phù hợp với mong muốn của hắn ta, nếu đối phương biểu hiện ra không mong muốn cái gì, vậy hắn ta mới cần phải cảnh giác.
"Nói thử đi, cô muốn đặc quyền gì?"
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hổ ca đã nổi lên sát ý. Nếu như Tô Dung thật sự được voi đòi tiên, muốn một ít đặc quyền vượt qua khỏi phạm vị, vậy cũng không thể trách hắn ta lòng dạ độc ác. Dù sao người quá mức tham lam sẽ phải gặp báo ứng.
Nhưng Tô Dung chỉ là thoải mái nói: "Ngày hôm qua tôi nghe ngài nói có thể ăn bò bít tết, tôi cũng muốn mỗi ngày ăn một chút, có thể không?"
Hiển nhiên yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của Hổ ca, chính xác mà nói đơn giản vượt qua dự đoán của hắn ta. Vốn ở trong suy nghĩ của Hổ ca, Tô Dung sẽ muốn một ít thực quyền, nhưng không nghĩ đến chỉ là ham muốn ăn uống, xem ra thức ăn của những ngày qua hành hạ cô thảm rồi.
Chẳng qua giây tiếp theo hắn ta rất vui vẻ, người dễ dàng thỏa mãn như vậy, không có tầm nhìn xa như vậy, trái lại làm một máy giám sát rất tốt.
"Có thể!" Hắn ta hào phóng đồng ý: "Hôm nay cô cứ đi ăn cơm với ta đi."
Tô Dung đắc ý, xoay người "hừ" một tiếng, làm ra bộ dạng diễu võ dương oai với mọi người sau lưng, còn đôi mắt thì nhìn về phía mấy người Tạ Kha Kha, chớp mắt mấy cái, tỏ ý bọn họ không cần lo lắng.
Chờ cô rời đi với Hổ ca, Liễu Đình Nhã mới lo lắng hỏi Điền Khinh Khinh: "Tô Dung không sao chứ?"
Mặc dù mới vừa rồi Tô Dung dùng ánh mắt tỏ ý mình tự có chuẩn bị, nhưng cô ấy vẫn không có cách nào yên tâm được. Hổ ca tàn bạo như vậy, lỡ như lúc Tô Dung thăm dò tình báo vô tình chọc giận hắn ta, không chừng sẽ bị đập cho một quyền.
"Chắc là sẽ không đâu." Điền Khinh Khinh lắc đầu: "Tô Dung rất bình tĩnh, nếu không nắm chắc, cô ấy chắc sẽ không chủ động yêu cầu đặc quyền?"
Tạ Kha Kha rất khẳng định: "Mới vừa rồi Tô Dung đã dùng ánh mắt tỏ ý mình không sao, vậy tất nhiên phải lựa chọn tin tưởng cậu ấy!"
Bên kia, đúng là Tô Dung đã sớm có chuẩn bị. Sở dĩ cô lựa chọn phải cơm nước trước, mặc dù có mục đích giảm bớt nghi ngờ của đối phương, nhưng quan trọng hơn là, cô muốn hỏi ra một ít đầu mối.
Nghĩ như vậy, Tô Dung đút tay vào trong túi, yên lặng nhất vào nút trên bút ghi âm.
Lần trước sau chuyện ở thư viện, cô đã cô ý mua một cây bút thu âm, mặt ngoài chỉ là một cây bút rất bình thường. Dù sao dùng điện thoại thu âm thì cần có nhiều thao tác hơn, có chút không tiện. Nhưng bút thu âm thì đơn giản rất nhiều. Vật này không thể mang vào quái đàm quy tắc, nhưng có thể mang vào thành phố động vật. Có thể nói, nơi này cũng không phải là quái đàm quy tắc chính thức đi.
Mà sau khi tiến vào thành phố động vật, đám người Hổ ca đại khái rất kiêu ngạo về mình, cũng không lấy đồ trên người mọi người, cho nên cũng đã cho Tô Dung chỗ trống chui vào.
Sở dĩ mở bút ghi âm, trái lại không phải có kế hoạch gì đó giống như chuyện ở thư viện. Chủ yếu là thói quen trước khi hỏi lời khai thì mở ghi âm của cô, nhắc đến đây cũng là thói quen học từ Bạch Liễm. Huống chi ghi âm lại, sau này cũng dễ dàng nghe lại rồi suy nghĩ kỹ càng.
Hổ ca dẫn cô đi đến một căn phòng sang trọng ở sau viện, bên trong là phòng ăn, có một đầu bếp người mèo rất cung kính hỏi: "Hổ ca, hôm nay muốn ăn gì?"
Đối với người sẽ mang lợi ích cho mình, Hổ ca không ngại có nhiều đặc quyền không liên quan đến đạo cụ.
"Thịt bò bít tết, muốn chín bảy phần." Tô Dung vô cùng biết mục đích của mình, cho nên trả lời không chút do dự.
Nghe vậy, Hổ ca gật đầu một cái, tỏ ý đối phương làm theo lời của Tô Dung, người đầu mèo ngạc nhiên nhìn Tô Dung một cái, sau đó quay đi nấu cơm.
Ngồi xuống chỗ ngồi, Tô Dung cố làm ra vẻ bất an hỏi Hổ ca: "Hổ ca, tôi muốn ăn thịt bò bít tết có phải có chút không tốt sao?"