Nhưng rõ ràng quái đàm này không muốn cô được an nhàn quá lâu, đầu tháng ba, khi cô vừa học xong tiết thứ nhất, trên đường đi trở về phòng ngủ, cô đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, trước mắt tối sầm.
Tiềm thức nói cho cô biết —— quái đàm đáng chết này lại tìm đến cô.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, nơi Tô Dung đang đứng đã bị thay đổi.
Cô xoa huyệt thái dương để cứu vớt cái đầu đang choáng váng, bên tai truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Các vị đều là những người đã trải qua những khảo nghiệm khó khăn để vào thực tập tại công ty chúng tôi, hy vọng các người có thể tuân thủ điều lệ và chế độ của công ty, thành công thông qua kỳ thực tập, trở thành nhân viên chính thức của công ty chúng tôi. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày khi tan làm đều có thể đến quầy lễ tân để nhận tiền lương cuối ngày, tôi là quản lý, tôi sẽ cung cấp cho các người những sự giúp đỡ khi cần thiết.”
Tô Dung mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt là một người phụ nữ ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp. Cô ta tô son môi màu đỏ đậm, phấn nền trên mặt trắng bệnh, tạo nên sự tương phản mãnh liệt với màu môi, khiến người ta nhìn thấy có chút không khỏe
Tuy nhiên trước mắt xem như là một thành phần trí thức bình thường.
Trong khi đối phương đang nói chuyện, cô sờ trong túi, tìm thấy hai viên thuốc nhỏ bên trong. Quả nhiên khen thưởng của quái đàm lần trước không phải đồ dùng một lần, trong mỗi quái đàm đều sẽ sinh ra một cái. Hiện tại phải chờ xem sau khi ra khỏi quái đàm này có thể đem hai viên thuốc này ra ngoài hay không.
Nghĩ như vậy, Tô Dung yên lặng nghiêng đầu nhìn những người xung quanh, phát hiện bọn họ cũng đang cẩn thận quan sát bốn phía.
Xác nhận qua ánh mắt, tất cả đều là điều tra viên.
Nhóm thực tập sinh mới này tổng cộng có mười bốn người, trong đó có một người khiến Tô Dung rất ngoài ý muốn. Người nọ vậy mà lại là một người đáng tuổi bà nội khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi!
Người này mặc một bộ quần áo màu tối có in hoa, đầu tóc hoa râm có vài sợi tóc đen trộn lẫn bên trong, đầy mặt nếp nhăn, hoàn toàn không phù hợp với những người trẻ tuổi xung quanh
Trừ phi đối phương cũng giống như Điền Khinh Khinh bị người ta gài bẫy tiến vào quái đàm có độ khó cao, nếu không bà lão này thật sự chính là dựa vào bản thân một đường xông vào quái đàm có độ khó cao. Nếu thật sự là tình huống sau, vậy thật khiến người ta kính nể.
Một người già 50-60 tuổi, thế nhưng lại lợi hại hơn đa phần các người trẻ tuổi, việc này thật sự không thể tưởng tượng được!
Rõ ràng những người khác cũng nghĩ như thế, bọn họ như có như không nhìn lén bà lão, vẻ mặt đều mơ hồ có chút đánh giá và không thể tin được.
Còn về phần bà lão, không biết có cảm nhận được ánh mắt của người khác không, bà ấy chỉ đứng yên lặng bình thản ung dung ở đó, trên mặt là nụ cười mỉm hiền lành.
Người lãnh đạo phía trước rõ ràng không chú ý đến thực tập sinh lớn tuổi này, ôm tập tài liệu đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Bây giờ các người hãy cùng tôi đi đến chỗ làm việc, ở chỗ làm việc sẽ có điều lệ chế độ của công ty và những công việc mà các người cần làm, làm ơn hãy đọc thật cẩn thận, chiều nay các người phải làm việc chính thức. Nếu trong lúc làm việc xuất hiện sai lầm, rất có thể sẽ trực tiếp bị công ty sa thải, tôi nghĩ các người sẽ không thể chấp nhận kết quả như vậy đâu.”
Nghe vậy, mọi người vội vàng tập trung tinh thần, đi theo đối phương đi về phía trước.
Tô Dung thuận tiện quan sát công ty này một chút, nhìn từ bên ngoài ở đây giống với một xí nghiệp bình thường. Một đám nhân viên ngồi ở chỗ của mình đánh máy, xem tài liệu, gọi điện thoại, tóm lại nhìn qua đều tất bận rộn.
Lúc này, một người đàn ông đeo balo, trong tay cầm một cái thùng lớn chứa đầy các vật linh tinh bước bước nhanh từ bên ngoài vào, vừa thấy chính là dáng vẻ chuẩn bị nhận chức.
Mọi người sôi nổi nhường đường, để làm người kia có thể thuận lợi đi qua. Nhưng khi đi ngang qua người Tô Dung, người nọ đột nhiên vấp chân một cái, cả người và thùng đều ngã trên mặt đất, còn suýt chút nữa đã đụng vào Tô Dung.
Đôi mắt Tô Dung chợt lóe, ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt đồ: “Không sao chứ? Có cần giúp đỡ không?”
“Cảm ơn cảm ơn!” Người nọ vừa nhặt đồ, vừa liên tục nói lời cảm ơn, tiện tay đặt một ít tài liệu lên tay Tô Dung, sau đó lại nhặt những thứ khác, sau khi nhặt xong thì lấy lại những thứ trên tay cô, cuối cùng chân thành nói lời cảm ơn: “Thật sự cảm ơn cô vì đã giúp đỡ, chúc cô thực tập vui vẻ.”
Tô Dung không trả lời, chỉ gật đầu với hắn, nhìn theo hướng hắn rời đi.
Có thể do không nhìn quen tình huống “Huynh hữu đệ cung” thế này, người lãnh đạo cười nhạo một tiếng, thái độ vô cùng khinh thường: “Cô và một tên chủ động từ chức có gì để nói chứ?”
Chủ động từ chức có vấn đề gì sao? Trong mắt Tô Dung hiện lên một tia suy tư, trên mặt lại bày ra biểu cảm được chỉ dạy: “Tôi biết rồi, cảm ơn đã dạy bảo ạ.”
Nghe vậy, mặt trắng có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái, không nói nữa, mang theo mọi người đi đến chỗ ngồi của mình.
Bọn họ tổng cộng có mười bốn người, bị chia thành hai tổ, hai tổ đều là nhân viên chăm sóc khách hàng. Một tổ phụ trách ghi chú nội dung điện thoại của khách hàng, một tổ khác phụ trách giải quyết các vấn đề của khách hàng. Mỗi tổ có hai người, dùng chung một chiếc điện thoại, hợp tác hoàn thành nhiệm vụ.
Rõ ràng mặt ngoài nhìn vào thì cái trước dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng vận may của Tô Dung không tốt nên đã được sắp xếp vào cái thứ hai.
Cô phụ trách tiếp nhận điện thoại.
Người hợp tác với cô chính là bà lão kia, đừng nhìn người ta tuổi đã lớn, nhưng tinh thần thật sự rất tỉnh táo minh mẫn. Vừa ngồi xuống đã chăm chú đọc quy tắc, thậm chí còn không có ý định trò chuyện với cô một câu nào.