Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 258

Chương 258 -
Chương 258 -

Sau khi Tô Dung mở cửa ra, đối phương vén nhẹ mái tóc dài, nở một nụ cười quyến rũ: "Tô Dung đúng không, rất hân hạnh được gặp em, chị chính là "Một con u linh"."

"Một con u linh" là một cái tên đã rất xưa rồi. Nhưng Tô Dung bằng vào trí nhớ tốt của mình, rất nhanh đã nhớ ra: "Chị chính là người lúc trước gửi liên kết vào quái đàm một người cho em đúng không?"

"Trí nhớ không tệ lắm, đúng vậy, chính là chị." Người phụ nữ kia cười nói: "Tên thật của chị là Đường Linh, có lẽ em đã nghe qua tên chị rồi."

Tất nhiên Tô Dung đã nghe qua cái tên này, trên thực tế phần lớn điều tra viên đều biết cái tên này. Bởi vì cô ấy chính là "Đại tiểu thư Đường gia" xếp hạng thứ tám trên bảng xếp hạng điều tra viên toàn cầu, cũng chính là chị Đường ở trong "Quái đàm quy tắc du thuyền Giao Nhân", với Tô Dung,

Không nghĩ đến lần đầu gặp được người ở trong quái đàm ngoài thực tế, nhất thời Tô Dung hơi không phản ứng được. Một lát sau mới gật đầu: "Dĩ nhiên đã nghe qua, xin chào đại lão."

Bị lời của cô chọc cười, Đường Linh hơi nhướng mày nói: "Không để cho chị đi vào sao?"

Tô Dung né người cho cô ấy đi vào, trong lòng suy nghĩ bước tiếp theo nên nói cái gì đây. Nói dối chính là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao, nhất là nói dối trước mặt người thông minh. Vẻ mặt, động tác theo bản năng, đều bại lộ sự thật bạn đang nói dối.

Cũng may vốn dĩ cô chính là một chuyên gia nói dối, ở thế giới này lại học tâm lý học, vẫn rất hiểu về mặt này. Tất nhiên, những chuyện không cần nói dối thì không cần nói dối, dù sao có một ít thứ là bản năng, rất khó khống chế.

Không ngoài dự đoán, chị Đường dựa vào ghế, ưu nhã bắt chéo hai chân: "Chị đến là hỏi chuyện sau đó khi em chạy trốn ra khỏi trại thuần hóa, sau đó em đi chỗ nào? Đã làm gì? Cô Dương mang mặt nạ có phải là em hay không?"

Cô ấy hỏi liên tục mấy vấn đề, lại lấy một cái hộp đen, phía trên có đèn báo động: "Đây là máy kiểm tra nói dối, mong tha thứ cho sự thất lễ này của chị. Bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên hy vọng em có thể ở sự làm chứng của máy kiểm tra nói dối trả lời những vấn đề này.”

Chị Đường vừa chơi đùa máy kiểm tra nói dối kia, vừa không quên nhắc nhở: "Đúng rồi, nhắc nhở một câu. Đây là máy kiểm tra nói dối kết hợp với khoa học kỹ thuật quái đàm, không chỉ đơn giản là dựa vào nhịp tim để phán đoán em có nói dối hay không. Dưới sự kiểm tra của cái máy này, chỉ cần nói dối, là có thể bị kiểm tra được, không liên quan đến nhịp tim."

Lại còn chuẩn bị máy kiểm tra nói dối, Tô Dung hơi cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Cô vươn tay đặt tay lên máy kiểm tra nói dối, chị Đường dùng cái dây đai cố định tay của cô vào trong máy, sau đó mới tỏ ý cô bắt đầu nói đi.

Tô Dung làm ra bộ dạng nhớ lại chuyện quá khứ: "Lúc ấy sau khi em trốn ra ngoài, nghĩ phải nơi tìm một nơi an toàn ở tạm, cuối cùng tìm được một cái lầu bỏ hoang chưa xây xong. Người đeo mặt nạ dê núi là đi cùng với em, sau khi em trốn ra ngoài không bao lâu, thì cô ấy đồng hành với em. Em xác nhận cô ấy là loài người, hơn nữa là muốn giúp em, cho nên lập tức đưa bút thu âm cho cô ấy. Sau đó cô ấy cho đầy đủ thức ăn, rồi rời khỏi lầu chưa xây xong.”

Cô nói đều là lời thật, chỉ là có che giấu một chuyện --- cô chính là "người đeo mặt nạ".

Bởi vì "người đeo mặt nạ" chính là cô, cho nên mặc lệ là "Người dê núi đeo mặt nạ đi cùng với em " hay là "Em xác định cô ấy chính là loài người", đều là lời nói thật.

Tất nhiên cô tự mình đi cùng mình cũng đâu có vấn đề gì, cô chắc chắn mình chính là loài người càng không có vấn đề gì.

Cảm ơn máy kiểm tra nói dối này không kiểm tra nhịp tim, nếu không cô thật đúng là không đảm bảo được lúc nào mình cũng có thể khống chế được nhịp tim.

Mắt thấy máy kiểm tra nói dối từ đầu đến cuối không vang lên một tiếng nào, Đường Linh gật đầu. Tô Dung trả lời giống với đám Tạ Kha Kha không có vấn đề gì.

Sau khi hỏi một ít hành động cử chỉ của "người đeo mặt nạ", Đường Linh mang theo máy kiểm tra nói dối đứng dậy. Mới vừa đi đến cửa, đột nhiên cô ấy quay đầu nhìn Tô Dung sau lưng: "Đúng rồi, em chạy thoát ra khỏi chỗ đó bằng cách nào vậy?"

Nghe được câu hỏi này, Tô Dung theo bản năng hốt hoảng. Dù sao phương pháp cô trốn ra rất khó dùng lời nói dối bình thường để lừa gạt được, nhưng nếu nói ra chân tướng, vậy thân phận "Cà Phê" sẽ không giấu được. Dù sao ở trong quái đàm, Điền Khinh Khinh cũng nhìn thấy cô dùng [Thuật đổi vị trí trong nước].

Nhưng giây tiếp theo cô nhớ đến lúc này không đeo máy kiểm tra nói dối, cho nên coi như là nói dối cũng không sao.

Nhất thời Tô Dung thả lỏng không ít, tự nhiên trả lời: "Em dựa vào tốc độ được gia tăng hai lần, mượn bàn đạp ở chỗ đó xông ra ngoài. Đúng rồi, vào kỳ nghỉ đông em đã thông qua một quái đàm quy tắc, còn chưa kịp báo cáo, bây giờ có thể báo cáo được không?”

Hiển nhiên chuyện cô đổi khách thành chủ làm cho Đường Linh không ngờ đến, cô ấy hơi sửng sốt, sau đó lại cầm ra máy kiểm tra nói dối: "Có thể, em đặt tay lên phía trên như lúc nãy, sau đó nói một câu "Bây giờ tôi đã thông qua hai lần quái đàm quy tắc", chị sẽ giúp em ghi tên lên trên."

Tô Dung gật đầu, làm theo, thành công thông qua máy kiểm tra nói dối.

Thấy vậy, Đường Linh cười khích lệ: "Mới năm nhất đã thông qua hai quái đàm quy tắc, tiền đồ vô lượng. Cố gắng lên, người dẫn đường là chị đây rất coi trọng em đó!"

Chờ cô ấy đi ra cửa , đột nhiên Tô Dung mở miệng: "Đúng rồi, xin hỏi em có thể biết kết quả điều tra sau này của thành phố động vật được không?"

Cô muốn biết kết quả kết quả điều tra sau này, ngoài trừ kết cục của thành phố động vật, còn liên quan đến người ở sau lưng giở trò quỷ nữa.

Mấy ngày nay cô cũng đang suy nghĩ chuyện này, bọn họ bị bán vào thành phố động vật không phải là bất ngờ. Dù sao người bắt bọn họ là đặc biệt đến bắt điều tra viên.

Điều tra viên chính là căn bản để duy trì thế giới này, cho nên từ một loài ý nghĩa nào đó, đối phương là nhằm vào thế giới hiện thực.

Liên quan đến chuyện này, chính phủ nhất định sẽ điều tra. Mà cô muốn biết kết quả của điều tra này.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Đường Linh do dự mấy giây, sau đó gật đầu; "Được rồi, có kết quả chị sẽ nói cho em."

Lại ở trong ký túc xá do chính phủ chuẩn bị hai ngày, sau khi kiểm tra tinh thần lần cuối cùng, rốt cuộc bọn họ cũng có thể trở về trường.

Nghe nói nhóm người được cứu ra lần này còn có một ít người bị gạt bán lúc trước bây giờ đã hoàn toàn bị tẩy não dung nhập vào thành phố động vật, thừa nhận chuyện "loài người đê tiện". Nếu muốn thay đổi nhận biết của bọn họ, có lẽ phải có sự tham gia của lực lượng quái đàm.

Thời gian này nhà trường đã bắt đầu học lại gần một tuần lễ, Tôn Giai Kỳ và Lý Cầm Phương rất tò mò về chuyện hai người các cô xin nghỉ một tuần.

Xã đoàn quái đàm đã thống nhất lời nói dối, Tô Dung có lý chẳng sợ nói cho hai cô biết: "Là hoạt động của xã đoàn quái đàm, đi du lịch thăm dò nơi nguy hiểm, cho nên kéo dài đến thời gian đi học.”

Đúng là đi thăm dò thành phố động vật, vốn dĩ cô cũng không nói dối.

"Thật sự làm cho người ta hâm mộ." Tôn Giai Kỳ ngồi trên giường, nghe được lời của Tô Dung thì có chút mong đợi: "Tôi lên năm hai có thể gia nhập được không?”

Phải biết đây chính là du lịch do phía xã đoàn trả phí, mặc dù mục đích là thám hiểm, nhưng khả năng gặp nguy hiểm cũng rất nhỏ. cô ấy cảm thấy mình có thể mạo hiểm được.

Nghe vậy, Tô Dung và Điền Khinh Khinh nhìn nhau, Điền Khinh Khinh nói: "Hình như là không được, xã đoàn của chúng tôi chỉ thu sinh viên năm nhất thôi."

"Vậy bây giờ tôi đi gia nhập được không?" Tôn Giai Kỳ chưa từ bỏ ý định.

Tô Dung nhún vai: "Cậu có thể đi hỏi thử."

Bây giờ rõ ràng đối phương đang có hứng thú, nếu như giải thích ngăn cản sẽ không được cảm ơn, còn dễ dàng bị hiểu lầm các cô không muốn Tôn Giai Kỳ gia nhập vào xã đoàn. Đã như vậy không bằng trực tiếp để cho cô ấy thử một chút, dù sao Mai Lạc nhất định sẽ từ chối. Không phải xã trưởng là dùng để xử lý những chuyện phiền phức như vậy sao?

Mới học lại, chuyện học hành cũng vô cùng bận rộn, nhất là Tô Dung và Điền Khinh Khinh, hai người đã bỏ lỡ bài giảng một tuần, nếu không muốn nghe không hiểu lời giảng, cuối cùng bị rớt môn, thì phải nhanh chóng học bù lại nội dung đã bỏ lỡ.

Người khác mới vừa đi học lại có thể đi ăn, đi chơi chung với bạn bè, còn hai người các cô thì không thể, cùng nhau ở thư viện điên cuồng học bù. Cảm ơn trợ cấp mà chính phủ phát cho điều tra viên, để cho Tô Dung có thể trực tiếp mua chương trình học thêm trên mạng. Vốn dĩ Điền Khinh Khinh còn muốn thuê một đàn chị dạy kèm tại nhà cho mình, chỉ là nhìn thấy Tô Dung ngâm mình trong thư viện, cho nên cô ấy cũng đi theo.

Cũng may chỉ bỏ lỡ nội dung bài học một tuần, có thể dùng một tuần học bù lại. Cuối cùng cuộc sống của hai người cũng từ từ đi vào nề nếp, cuộc sống yên bình, nhàn nhã làm cho Tô Dung cảm thấy giống như cách một đời vậy.

Bình Luận (0)
Comment