Tấm hình này là cô photoshop mà ra, nếu quả thật dùng máy kiểm tra nhất định có thể kiểm tra được. Nhưng chỉ dùng mắt thường thì không thể nhìn ra, mà Tô Dung cũng không có ý định giao tấm hình này ra.
Điền Khinh Khinh nhìn tấm hình, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu chắc chắn người này là nhân loại?"
Tô Dung có lý chẳng sợ nói: "Bởi vì người này hiểu biết rất nhiều chuyện của thế giới hiện thực, tôi hỏi cái gì cũng có thể đáp được. Cô ấy nói mình dùng đạo cụ quái đàm cho nên bộ dạng mới biến thành như vậy, hơn nữa còn lộ ra bàn tay của loài người cho tôi xem."
"Cũng không biết người này là ai." Liễu Đình Nhã nghi ngờ: "Chẳng lẽ là một đại lão nổi tiếng trên bảng xếp hạng điều tra viên? Hoặc là người của ‘Sở nghiên cứu số 3’? Chỉ là sao cô ấy lại biết cậu có phần thu âm kia?”
Ở trong suy nghĩ của cô ấy, rõ ràng chuyện này rất kỳ lạ, mặc dù cuối cùng cứu bọn họ, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác được, đừng có âm mưu gì mới tốt.
Hai vấn đề trước để cho bọn họ đoán đi, vấn đề cuối cùng thì Tô Dung có thể đưa ra câu trả lời: "Cái này thì tôi biết, người mang mặt nạ nói lúc chúng ta bị bắt, đã chú ý đến chúng ta rồi, sau đó thỉnh thoảng đến nhìn thử, cũng nhìn thấy tôi nói chuyện với Hổ ca."
Nghe được câu trả lời của cô, Liễu Đình Nhã thả lỏng một chút. Nếu như người mang mặt nạ ở một khoảng thời gian trong thành phố động vật, chú ý đám quỷ xui xẻo bọn họ bị bắt cũng rất bình thường. Có thể thấy mục đích của cô ấy chính là tiêu diệt thành phố động vật đi?
"Lại có người vẫn luôn quan sát chúng ta sao?" Tạ Kha Kha kinh ngạc, móc ra một quả táo từ túi đồ ăn trưa mà chính phủ phát, vừa gặm vừa nói: "Tôi thật sự không cảm nhận được!"
Cái bộ dạng này của cậu ta làm cho ba người còn lại thật sự không biết nói gì.
Điền Khinh Khinh không chút lưu tình tức giận nói: "Con người cậu chậm chạp như vậy có thể phát hiện được cái gì chứ?"
Trông cậy vào cậu ta có thể phát hiện người ẩn núp trong bóng tối, còn không bằng trông cậy vào chuyện heo nái có thể leo cây.
Chờ Tạ Kha Kha tủi thân im lặng, Tô Dung mới không nhịn được cười nói: "Tôi thấy người kia thật sự rất lợi hại, không bị phát hiện cũng là chuyện bình thường. Tóm lại vẫn phải cảm ơn cô ấy, nếu như không có cô ấy, tôi cũng không biết làm cách nào phát đoạn thu âm kia ra ngoài."
Nghe cô nói đến chỗ này, đột nhiên Điền Khinh Khinh nghĩ đến một chuyện: "Nếu Tô Dung cậu là người duy nhất tiếp xúc với người đeo mặt nạ, có phải chính phủ sẽ tìm cậu hỏi thăm tình hình không?"
"Chắc là có đi." Tô Dung gật đầu, cũng lấy táo ra ăn, nửa tháng này cô đã không ăn trái cây rồi, "Chờ sau khi bọn họ hiểu rõ tình huống trong thành phố động vật, chắc sẽ đến tìm tôi đi? Dù sao chuyện tôi chạy trốn, cũng không tính là bí mật."
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, để đảm bảo trong những người bọn họ không có người não bị tẩy não ở trình độ sâu, bọn học còn cần vào ở ký túc xá mà chính phủ chuẩn bị, tiến hành kiểm tra kỹ từng bước, chắc chắn không có vấn đề gì, hoàn toàn thanh tỉnh, mới có thể được thả trở về xã hội.
Mà khoảng thời gian này, người trốn ra từ thành động vật như bọn họ cũng biết được một ít thông tin liên quan đến thành phố động vật. Chính phủ không phải là không biết sự tồn tại của thành phố này, chỉ là vẫn luôn không có cách nào đi vào. Thậm chí ngay cả xếp nằm vùng đi vào cũng vô dụng, bởi vì một khi đi vào, gần như là không ra được.
Dù sao muốn đi vào phải do động vật dẫn, mà những động vật đó lại không phải người ngu, tất nhiên không thể nào mang người có tính uy hiếp đi vào được. Hành động bình thường cũng rất cẩn thận, phần lớn thời gian cũng là đi ra vào ban đêm, muốn bắt bọn họ cũng không biết ra tay từ đâu.
Hơn nữa bởi vì thành phố này vô cùng nguy hiểm, loài người đi vào gần như không có ai có thể đi ra được, cho nên phần lớn người bên ngoài hoàn toàn không biết còn có một thành phố động vật như vậy.
Đương nhiên vẫn có người đi ra ngoài, một người trong đó có vận may rất tốt trở thành sủng vật, lặng lẽ đi theo một động vật, chạy ra khỏi thành phố động vật.
Còn về chính bản thân thành phố động vật, đích xác là kiệt tác của "nó". Một quái đàm quy tắc cố định ẩn núp.
Lúc này Tô Dung mới biết, nguồn ô nhiễm của quái đàm quy tắc cố định cũng không đơn giản như những nguồn ô nhiễm mà lúc trước cô gặp phải. Ở trong quái đàm quy tắc cố định, nguồn ô nhiễm đã không phải một vật thể hay là một vật đơn giản, mà là thứ càng làm cho người ta đoán không ra.
Còn nguồn ô nhiễm của thành phố động vật là gì, Tô Dung nhìn về phía tin tức mà chính phủ phát cho bọn họ. Phía trên suy đoán nguồn ô nhiễm của nơi đó chính là địa vị trái ngược của người và động vật. Một khi địa vì này không thay đổi, vậy thành phố động vật sẽ không biến mất.
Nhưng khi số lượng lớn nhân loại đi vào, sớm muộn gì địa vị của người ở thành phố động vật cũng sẽ giống như thế giới hiện thực. Mà đến lúc đó, chính là thời điểm thành phố động vật biến mất.
Nguồn ô nhiễm thật sự làm cho người ta khó mà tưởng tượng được, nhưng ngẫm lại cũng phải là không có khả năng. Toàn bộ thành phố động vật không phải là do một phần quy tắc trên giấy duy trì chuyện đảo lộn địa vị đến tận bây giờ sao?
Ngày thứ ba, chuông cửa vang lên, Tô Dung đi qua mở cửa, đã nhìn thấy một đại mỹ nữ mặc sườn xám màu đỏ phong tình vạn chúng đến tìm mình.
Cô gái này rất cao, đáng khái cao 1m7 mấy, mái tóc dài hơi xoăn như làn sóng, môi tô son màu nâu đỏ. Thật ra bộ dạng của cô ấy cũng không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng thắng ở khí chất, là một loại khí chất mỹ nhân khắc từ trong xương.