Bọn họ không thể tổn thương động vật, nhưng bọn họ có thể nghiên cứu tình thế của thành phố động vật, cho động vật ăn cỏ phương án tuyệt đối, cũng cung cấp vũ khí cho động vật ăn cỏ.
Mà thù lao mà động vật ăn cỏ trả khi giải quyết xong động vật ăn thịt chính là để cho loài người vào thành phố động vật.
Đám động vật ăn cỏ tính toán rất tốt, quy tắc của thành phố động vật được thiết lập theo lợi ích của động vật, hơn nữa không có cách nào vi phạm được. Coi như nhân loại có tiến vào, cũng không tạo thành sóng to gió lớn gì.
Nhưng hiển nhiên bọn họ còn chưa ăn đủ dạy dỗ mà Tô Dung mang đến, ai nói bị quy tắc ảnh hưởng thì không có cách nào tạo thành thương tổn đối với động vật? Lại có ai nói có quy tắc hạn chế, loài người lại không thể đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn? Phải biết những quy tắc cứng rắn được định ra có tính quy định địa vị loài người vốn đã bị sai rồi.
"Nó" muốn lừa dối con người, nhưng trái lại cũng hại động vật.
Vốn dĩ thành phố động vật cũng không lớn lắm, trên thực tế chỉ là một thành phố tuyến 18 của đất nước Hoa Hoạ. Sau khi nhóm loài người đầu tiên đi vào, chuyện tiếp theo cũng không còn động vật ăn cỏ có thể khống chế được nữa.
Rất nhanh Tô Dung đã nhìn thấy nhóm người thứ hai thứ ba đi vào, mỗi người tiến vào, trong tai đều nhét bông vải, hoặc là mang đồ che tai lại.
Tô Dung lập tức hiểu được ý của bọn họ, trong quy tắc có viết không thể vi phạm lệnh của động vật, nhưng nếu hoàn toàn không nghe được lệnh của động vật, vậy tất nhiên sẽ không bị quy tắc khống chế.
Cách làm rất thông minh, Tô Dung càng yên tâm ở không làm biếng.
Ngày thứ 15, trong radio truyền đến thông báo triệu tập loài người: Tất cả loài người bị bắt đều có thế vào 2 giờ chiều hôm nay tập họp ở đài truyền hình, bọn họ sẽ đưa những người lưu lạc trong thành phố động vật trở về
Tô Dung lặng lẽ đi qua thăm dò, phát hiện đây không phải là trò lừa do những động vật kia bày ra, Tô Dung cười híp mắt, gia nhập đội ngũ về nhà.
Cô được giải cứu rồi.
Trên xe buýt, bốn người Tô Dung ngồi chung một hàng phía sau. ba người Tạ Kha Kha nghe được radio cũng lập tức chạy đến.
Người của chính phủ cũng biết bọn họ ở chỗ này bị hành hạ rất lâu, chuyện muốn làm nhất chính là về nhà. Cho nên sau khi kiểm tra thử trạng thái tinh thần của mọi người, tách người có vấn đề về tinh thần và không có ra.
Cách nửa tháng không gặp, ba người Tạ Kha Kha có rất nhiều lời muốn nói với Tô Dung.
Dĩ nhiên chuyện muốn nói nhất chính là --- "Tô Dung, radio của Hổ ca thật sự là cậu phát sao?"
Bọn họ đều rất rõ ràng, căn nguyên sự hỗn loạn của thành phố động vật chính là do lần radio đó. Nếu như không có đoạn thu âm phát từ radio tiết lộ mâu thuẫn giữa động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ, cuối cùng thành phố động vật sẽ không nổi loạn, loài người cũng không có cơ hội đi vào.
Nói thật, từ khi phần thu âm kia được phát ra, tất cả cũng đã không nằm trong dự đoán của bọn họ. Trong 15 ngày đó, từ ngày thứ ba, trại thuần hóa đã không có thời gian quản bọn họ nữa. Bọn họ gần như ở trạng thái nuôi thả, cứ bị nhốt như vậy trong trại thuần hóa, an toàn vượt qua 15 ngày bạo loạn.
Ở khoảng thời gian này, bởi vì không có người trông coi, cửa của trại thuần hóa cũng bị bọn họ cạy ra. Chỉ là chờ sau khi đi ra ngoài nhìn tình hình thực tế một chút, mọi người không hẹn mà cùng nhau chạy về. Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, bọn họ vẫn nên thức thời chạy về đừng đi lung tung.
Chờ mười mấy ngày trôi qua, radio thông báo loài người tập hợp đột nhiên vang lên. Mặc dù mọi người có chút không dám tin, nhưng vấn quyết định đi qua nhìn một chút. Cho nên lúc này đã được cứu.
Mấy ngày nay đều rảnh rỗi nằm ngang, rất có cảm giác nằm đến ngày tận thế.
Những người khác không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ba người bọn họ biết căn nguyên của nó.
Tô Dung lắc đầu: "Không phải tôi phát."
"Nhưng phần thu âm kia không phải của cậu sao?" Tạ Kha Kha kinh ngạc hỏi.
"Là của tôi, nhưng sao tôi có thể đến được phòng radio của đài truyền hình được? Lúc ấy sau khi trốn ra ngoài, tôi đã lẩn trốn bên trong một cái lầu bỏ hoang chưa xây xong, sau đó có một người phụ nữ mang mặt nạ đến tìm tôi, bảo tôi giáo phần thu âm ra cho cô ấy, cô ấy sẽ cứu chúng ta. Bởi vì người kia là nhân loại, hơn nữa nhìn vào cũng là người có thực lực rất mạnh, cho nên tôi đã giao phần thu âm kia ra. Chuyện về sau các cậu cũng có thể suy đoán ra đúng không?”
Đây là lời nói dối mà Tô Dung bịa ra để che dấu thân phận của mình, từ khi cô quyết định để nhân loại chính phủ đi vào thành phố động vật cũng đã nghĩ xong lời nói dối rồi.
Đầu tiên có thể xác định một khi chính phủ nắm giữ thế lực của thành phố động vật, tồn tại của "người đeo mặt nạ" nhất định sẽ bị phát hiện, Bọn họ sẽ biết có một người đeo mặt nạ, cầm thu âm đi đến đài truyền hình, sau đó có những chuyện xảy ra sau này. Đây là chuyện hoàn toàn không giấu được.
Nhưng thân phận "người đeo mặt nạ" này không thể có liên quan đến Tô Dung. Bởi vì tương lai cô còn muốn đeo mặt nạ lấy thân phận "Cà Phê" xuất hiện. Bạch Liễm đã nói, thân phận "Cà Phê" của cô tuyệt đối không thể bại lộ được. Nếu không sẽ bị "nó" để mắt đến. Mà một khi "người đeo mặt nạ" và Tô Dung bị đánh đồng với nhau, vậy kế hoạch đeo mặt nạ xuất hiện với thân phận "Cà Phê" cũng biến thành bọt biển.
Cho nên cô phải phủi sạch quan hệ với "người đeo mặt nạ".
Cô cầm điện thoại đã sớm chuẩn bị xong, mở mục ảnh, bên trong có một tấm ảnh cô và người mang mặt nạ chụp chung. Đối phương mang một cái mặt nạ màu trắng, áo khoác dài màu đen, móng dê đặt trước người, nhìn qua giống như một người đầu dê núi. bên cạnh là Tô Dung vẻ mặt có chút lo sợ bất an, miễn cưỡng giơ hai tay tạo kiểu.