Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 271

Chương 271 -
Chương 271 -

Suy nghĩ một chút, cô trả lời: “Vậy chúng ta đổi cách bồi thường khác đi?”

Tóc rẽ ngôi lập tức hiểu ý của cô, Tô Dung muốn giấu bọn họ chuyện “Ai nhận tính cho người đó”, nói dối cho những người khác biết không thể làm như vậy, như vậy cũng có thể ngăn chặn ngọn nguồn giết hại lẫn nhau.

Đương nhiên nếu trong tương lai cách làm này bị phát hiện, chẳng qua bọn họ cũng chỉ vì sự an toàn của mọi người, không hề chột dạ

Suy nghĩ của Tô Dung không giống anh ta, cô rất tin tưởng giá trị vũ lực của mình, dù sao cũng đã được tăng thêm ba bốn lần sức mạnh và hai ba lần tốc độ, nhiều hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng vừa rồi cô tính thử một chút, tổng cộng bọn họ được chia ba cuộc điện thoại, hơn nữa lúc trước nhận được ba cuộc vậy tổng cộng là sáu cuộc điện thoại. Như vậy vẫn còn thiếu bốn, cho nên dù như thế nào cũng phải bị khiếu nại mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Như vậy xem ra, những lợi ích ban đầu bọn họ yêu cầu thật sự không có tác dụng gì, còn không bằng nhân việc này để đổi lấy một bồi thường khác, còn có thể phòng ngừa cuộc chiến đẫm máu trong bộ phận chăm sóc khách hàng, vì sao lại không làm?

Hai người đều mang tâm tư riêng bốn mắt nhìn nhau, tóc rẽ ngôi cũng gật đầu đồng ý: “Tôi nghĩ không sao đâu, đến lúc đó chúng ta đừng lỡ miệng nói ra. Chúng ta cứ xem như quản lý không nói cho chúng ta biết là được, ngay cả đồng đội trong tổ của cô cũng không được nói ra.”

Tô Dung ngoan ngoãn gật đầu, hỏi lại một lần nữa: “Vây bây giờ chúng ta muốn bọn họ bồi thường thứ gì?”

Trước mắt phải bàn bạc chuyện này cho tốt, nếu không đến lúc đó bất đồng ý kiến thì rất rắc rối.

Hiếm khi tóc rẽ ngôi đưa ra một ý kiến đáng tin: “Không phải kết thúc mỗi ngày chúng ta đều nhận được tiền lương sao? Trực tiếp đòi tiền là được rồi!”

Hai mắt Tô Dung sáng ngời: “Anh thật thông minh, tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này!”

“Tuy nhiên lấy bao nhiêu cũng là một vấn đề.” Tóc rẽ ngôi cũng không bị lời khen của Tô Dung làm choáng váng, hoặc nên nói nhận được lời khen ngốc nghếch của cô, người khác đều không để trong lòng: “Dù sao chúng ta cũng không biết mức lương một ngày là bao nhiêu, muốn nhiều hay muốn ít đều không thích hợp.”

“Vậy cứ đưa ra tỉ lệ phần trăm đi.” Tô Dung đột nhiên đưa ra ý kiến.

Nghe được đáp án của Tô Dung, tóc rẽ ngôi hưng phấn vỗ tay một cái, chuẩn bị lặp lại thủ đoạn cũ của mình: “Có thể dùng tỉ lệ phần trăm, như vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì! Mỗi người 10%, sau đó cứ cò kè mặc cả với họ là được.”

Nói xong anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ nhìn Tô Dung từ trên xuống dưới: “Cô nhóc như cô thông minh hay ngu ngốc vậy hả?”

“Đương nhiên là thông minh!” Tô Dung trả lời không chút do dự, nực cười, ai lại thừa nhận bản thân là kẻ ngốc chứ?

Cô trả lời như vậy ngược lại khiến tóc rẽ ngôi yên tâm không ít, anh ta cười nhạo một tiếng: “Được rồi, cô thông minh nhất được chưa?”

Khi trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng, những người khác đang chán chết ngồi tại chỗ, chơi đùa cây bút, nói chuyện với nhau, rất có cảm giác đây là thời gian giải lao.

Nhìn thấy hai người hoàn hảo không tổn hao trở về, lập tức trông mong nhìn chằm chằm bọn họ. Dù sao bọn họ còn thiếu rất nhiều mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại chỉ có thể chờ hai người này cứu mạng.

Biết thời gian không đợi người, tóc rẽ ngôi cũng không trì hoãn, nhanh chóng nói ra phương án mà quản lý đã đưa ra cho mọi người nghe.

“Sao có thể?” Áo lông xám lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chúng ta phải làm trái quy tắc mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?”

“Sự thật chính là như vậy.” Tóc rẽ ngôi nhún nhún vai, anh ta đã kinh ngạc một lần rồi, hiện tại cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi cảm thấy có lẽ cô ta đang chơi chữ với chúng ta, chỉ xem các người có phát hiện hay không, dù sao tôi cũng không phát hiện ra.”

Trong khi anh ta nói chuyện, Tô Dung đã trở lại chỗ ngồi của mình. Bà Hoa lấy cắp mắt kính viễn thị trong túi áo ra, đeo vào trên mắt: “Hoa Hoa à, có thể kể lại cuộc nói chuyện của hai người và quản lý cho bà nghe không?”

Nhận ra bà Hoa không tin tưởng nội dung mà bọn họ truyền đạt khi trở về, đương nhiên đây cũng không phải lỗi của đối phương, dù sao chuyện này nghe thật sự rất vô lý, muốn xác nhận lại một lần cũng là bình thường. Đây cũng chính là nguyên nhân Tô Dung và tóc rẽ ngôi quyết định tự mình đi gặp quản lý, chính vì sợ trong quá trình những người khác truyền lời sẽ xuất hiện sự khác biệt.

Về bản chất, bọn họ đều là loại người chỉ tin tưởng bản thân.

Cho nên Tô Dung cũng không hề sinh ra tâm lý phản nghịch gì, thành thành thật thật kể lại một lần. Tuy rằng trong lòng cô đã có suy đoán về những gì quản lý nói, nhưng lỡ như cô đoán sai thì sao? Cho nên để bà Hoa tự suy nghĩ lại một lần nữa cùng không thành vấn đề, nếu đối phương có thể phát hiện ra những chỗ cô không phát hiện thì lại càng tốt.

Nghe xong những lời Tô Dung kể lại, bà Hoa im lặng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ.

“Đúng rồi, vậy bồi thường lúc nãy đã nói…” Cô gái mặc váy vàng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đối diện lập tức trừng mắt liếc cô ta một cái, trách cô ta lắm miệng. Lúc này còn nói bồi thường cái gì chứ? Không chừng không nhắc đến hai người bọn họ quên luôn thì sao?

Những người khác cũng bất mãn liếc cô ta, tất cả mọi người đều muốn lừa gạt cho qua, ai biết lại bị kẻ lỗ mãng này vạch trần chứ. Người này lúc trước vô thanh vô thức, còn tưởng rằng chó không sủa sẽ cắn người, ai ngờ lại là một kẻ ngốc.

Tuy nhiên cô gái váy vàng cũng không nghĩ mình sai, trên thực tế cô ta đã cố ý nói ra. Cho dù cô ta không nhắc nhở, hai người kia cũng sẽ không quên. Phải biết rằng, bọn họ vẫn còn đồng đội, không có khả năng cả bốn người (là tổ Tô Dung và tóc rẽ ngôi, 2 người 1 tổ) đều quên mất việc bảo vệ lợi ích của mình đúng không?

Bình Luận (0)
Comment