Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 270

Chương 270 -
Chương 270 -

Tóc rẽ ngôi: “???”

Đột nhiên bị đồng đội ngốc đâm sau lưng, thật sự khiến người ta choáng váng: “Không phải, cô…”

Nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của Tô Dung, nhưng rõ ràng biểu cảm như vậy không hề đúng một chút nào, anh ta tức giận đến mức bật cười: “Vậy cô nói xem tôi uy hiếp quản lý cái gì?”

Những lời này đánh trúng vào Tô Dung, cô lộ ra vẻ mặt bối rối, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó quay đầu ngây thơ hỏi quản lý: “Đúng vậy quản lý, anh ta uy hiếp ngài chuyện gì? Ngài nói ra đi, chúng ta cùng nhau phê bình anh ta!”

Sao quản lý có thể nói thẳng tóc rẽ ngôi uy hiếp cô ta chuyện gì, dù sao bản thân cô ta cũng không hề chiếm lý. Lúc này cả cô ta và tóc rẽ ngôi đều cảm nhận được sự rắc rối của đồng đội heo.

Nhưng Tô Dung lại đứng về phía cô ta, cô ta cũng không thể chỉ trích cô. Sau khi nghẹn một lúc lâu, cô ta tức giận nói: “Tôi nói là được đúng không?”

Lúc này tóc rẽ ngôi cũng có chút ngốc, anh ta không biết rốt cuộc tình huống hiện tại của Tô Dung là như thế nào. Là một tên ngốc đầu óc không tốt nhưng rất may mắn, hay là một ảnh hậu đa mưu túc trí thích diễn xuất.

Tuy nhiên cho dù như thế nào, không cần trả giá nhưng vẫn đạt được mục đích khiến anh ta rất hài lòng. Thành thành thật thật chờ quản lý nói ra phương án.

Quản lý hừ một tiếng, sau đó mỉm cười không có ý tốt: “Thật ra phương pháp này rất đơn giản, chỉ cần các người bị khiếu nại, tiếp theo sẽ có rất nhiều khách hàng gọi cho các người.”

Nghe vậy, hai người Tô Dung đều trừng lớn mắt.

Sau khi bị khiếu nại sẽ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại? Sao nghe thế nào cũng thấy là giả vậy? Rất giống quản lý cố ý nói năng bậy bạ để trả thù họ.

Nhưng hai người cũng biết lời này của quản lý chắc chắn không phải nói dối, bởi vì cô ta cũng không muốn mới ngày đầu tiên bọn họ đã bị diệt toàn đội, cho nên nhất định cô ta sẽ nói thật.

Nhưng bị khiếu nại đồng nghĩa với việc bị trừ điểm, sau khi bị trừ điểm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, dù nhìn thế nào cũng có cảm giác rất kỳ quái. Nếu có thêm điểm đồng nghĩa với ô nhiễm, vậy trừ điểm sẽ là gì?

“Được rồi, phương pháp tôi cũng đã nói rồi, hai người nhanh chóng trở về đi.” Sau khi thưởng thức biểu cảm hoài nghi của hai người trong chốc lát, quản lý mới vẫy vẫy tay, đuổi bọn họ đi.

Trước khi rời đi, Tô Dung còn kịp thời hỏi quản lý về vấn đề mà bọn họ đã thảo luận ở bộ phận chăm sóc khách hàng: “Đúng rồi quản lý, nếu tôi nhận điện thoại của người khác, thì thành tích sẽ tính cho ai?”

“Ai nhận thì tính cho người đó, ai ghi chép thì tính cho người đó.” Quản lý nhìn bọn họ đầy ẩn ý:“Cho nên nếu các người muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không muốn bị khiếu nại, thật ra vẫn còn một phương pháp khác.”

—— đó chính là cướp đoạt điện thoại của người khác.

Rời khỏi phòng quản lý, tóc rẽ ngôi gãi gãi mái tóc chỉnh tề được xịt keo cứng ngắc của mình, hỏi Tô Dung:: “Cô thấy thế nào? Phương pháp đó đấy. Ý tôi là cách bị khiếu nại.”

“Cứ dựa theo ý của quản lý đi.” Tô Dung bày ra vẻ mặt vô tội.

“……Được rồi, tôi hỏi cô làm gì chứ?” Tóc rẽ ngôi lộ ra biểu cảm bất lực và ghét bỏ: “Trở về đi, xem thử những người khác nghĩ như thế nào. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành, muốn trách cũng không trách đến trên người chúng ta.”

Nghe vậy, Tô Dung nhún vai, đi theo anh ta cùng nhau trở về. Trên thực tế câu hỏi vừa rồi cô cũng không hề giả ngu, mà là trả lời nghiêm túc.

Quản lý chỉ đưa ra một phương pháp này, bọn họ lại không nghĩ ra cách khác, cũng không muốn cạnh tranh ác liệt với nhau, tất nhiên chỉ có thể làm theo ý cô ta. Dựa theo lời cô ta nói sẽ bị trừ điểm, nhưng nếu không làm theo, sẽ trực tiếp bị sa thải.

Tuy rằng cô có chút nghi ngờ kết quả cuối cùng của việc bị sa thải không phải là cái chết, nhưng ít nhất với tình hình trước mắt, bị sa thải sẽ cực kỳ nguy hiểm. So với việc bị sa thải, còn không bằng bị trừ điểm.

Hơn nữa nói thật Tô Dung cũng muốn nhìn thử xem một lần bị khiếu nại sẽ bị trừ bao nhiêu điểm, nếu không quá nhiều, có lẽ đây là một phương pháp lấy điểm không tệ.

Khi đi xuống cầu thang, tóc rẽ ngôi không nhịn được hỏi: “Vậy cách khác mà cô ta nói thì sao? Cô nghĩ như thế nào?”

Lần này anh ta đang hỏi về cách cướp đoạt điện thoại của người khác.

Dường như sợ Tô Dung ngây ngốc không hiểu anh ta đang nói gì, tóc rẽ ngôi còn cẩn thận giải thích: “Cô phải biết, nếu nói chuyện này ra, sẽ có người không muốn bị khiếu nại, ác ý cướp điện thoại của người khác. Bên phía tôi còn tốt, nhưng bên phía cô lại chỉ có một cô gái và một bà lão, nếu muốn tranh giành với người khác không phải sẽ rất khó khăn sao?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng thật ra anh ta vẫn luôn suy nghĩ cho chính mình. Tóc rẽ ngôi suy nghĩ rất rõ ràng, anh ta biết những người khác coi thường anh ta. Bọn họ cảm thấy anh ta nhỏ yếu, vậy rất có thể bọn họ sẽ lấy anh ta ra khai đao. Cho dù tóc rẽ ngôi không nghĩ rằng thực lực bản thân yếu kém, nhưng nếu bị vây công cho dù là ai cũng rất khó bảo vệ bản thân đúng không?

Nghe câu nói này, Tô Dung trầm mặc một giây. Cô hiểu rõ việc có thể cướp đoạt của người khác để hoàn thành nhiệm vụ không thể giấu những người khác được. Dù sao nếu bọn họ muốn nhận được sự bồi thường, phải nói chuyện “Ai nhận, ai ghi chép tính cho người đó” ra.

Nhưng nói chuyện này ra, những người khác cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến phương pháp cướp đoạt của người khác để hoàn thành nhiệm vụ.

Đến lúc đó nếu bọn họ không muốn bị khiếu nại, nhất định sẽ làm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment