Vấn đề này lập tức khiến tóc rẽ ngôi ngây ngẩn cả người, lúc trước anh ta không hề nghĩ đến. Tuy nhiên thật ra Tô Dung đã nghĩ đến vấn đề này, cô trả lời: “Chờ lát nữa đi hỏi quản lý không phải sẽ biết sao?”
Đúng là như vậy, nếu quản lý nói không thể, đến lúc đó bọn họ trở về rồi thảo luận phương án bồi thường khác không phải là được rồi sao. Dù sao sự thật cũng ở trong tay bọn họ, trước khi nhận được sự bồi thường vừa lòng, bọn họ sẽ không nói ra.
Mọi người gật đầu, vây quanh đưa bọn họ ra khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng.
Sau khi ra ngoài, tóc rẽ ngôi mới sửa lại dáng vẻ nóng nảy vừa rồi, ngược lại trở nên rất trấn định: “Sáu khách hàng, chúng ta hai tổ, một tổ trung bình có ba khách hàng, không có vấn đề gì chứ?”
Thấy Tô Dung gật đầu, anh ta yên tâm một chút, lại dặn dò: “Chờ lát nữa sau khi đi lên cô nói ít một chút, đừng khiến quản lý bực mình. Nhìn tôi nói là được, đến lúc tất yếu có thể giúp đỡ tôi một chút.”
Dù sao thoạt nhìn Tô Dung thật sự không đáng tin, tóc rẽ ngôi cũng có chút nghi ngờ thực lực của cô.
Tô Dung lại tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, có thể thảnh thơi ai lại không thích chứ? Đến lúc đó nếu thật sự không ổn thì cô sẽ mở miệng, nếu tóc rẽ ngôi đáng tin, có lẽ cũng không cần dùng đến cô.
Sau khi bàn bạc xong, hai người cùng nhau đi lên tầng hai. Khác với tầng một gần nhau kín mít không còn chỗ, tầng hai có rất nhiều văn phòng, phía trên văn phòng có bản tên, bên trong là quản lý của các bộ phận
Hai người liếc nhau, gõ cửa phòng của quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng.
Bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào”, mở cửa liền thấy quản lý lúc nãy hướng dẫn bọn họ đang ngồi ở chỗ kia. Thoạt nhìn đối phương không hề bất ngờ khi thấy bọn họ đến, uống một ngụm trà nóng, không nhanh không chậm hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Bởi vì chỉ có thời gian mười phút, tóc rẽ ngôi nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Chiều nay chúng tôi mới bắt đầu làm việc, thời gian tiếp đãi mười khách hàng có chút không đủ đúng không?”
Quản lý buông chén trà xuống, nhìn qua rất ôn hòa, nhưng những lời trong miệng nói ra lại không tốt đẹp như vậy: “Đây là khảo nghiệm công ty dành cho các người, nếu ngay cả một khảo nghiệm nhỏ như vậy các người cũng không hoàn thành được, vậy làm sao có thể tạo ra giá trị lớn hơn cho công ty được?”
Giống hệt tính cách PUA* điển hình của cấp trên, nhưng rõ ràng tóc rẽ ngôi cũng không phải loại người dễ dàng bị ông chủ lừa gạt. Nhưng vấn đề là hiện tại đối phương đang có vị trí chủ đạo tuyệt đối, bọn họ lại không thể trực tiếp từ chức, cho nên chỉ có thể lựa chọn biện pháp nhường nhịn.
*Là một loại hình “nghệ thuật’ lời nói có khả năng tẩy não thì ý mình
Nếu không thể để đối phương giảm bớt lượng nhiệm vụ dành cho bọn họ, vậy chỉ có thể cố gắng xem thử có cách nào có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn hay không: “Nhưng khách hàng không gọi vào thì chúng tôi cũng không có cách nào, ngài có thể khiến khách hàng gọi điện thoại cho chúng tôi nhiều hơn một chút được không?”
“Cũng không phải không có cách.” Quản lý bắt chéo hai chân, ngón trỏ và ngón giữa chạm vào nhau, cọ xát vào ngón cái, làm ra tư thế đòi tiền cười nói: “Tuy nhiên tôi không thể nói vô ích đúng không?”
Thứ như tiền tệ quái đàm, đến được quái đàm khó khăn, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có dự trữ một ít. Nhưng nếu cứ đưa cho đối phương như vậy, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút thiệt thòi.
Nhìn ra tóc rẽ ngôi đang do dự, gương mặt quản lý lập tức lạnh xuống, hạ lệnh đuổi khách: “Nếu tôi nhớ không sai nói, các người không thể rời khỏi cương vị công tác quá lâu đúng không? Bây giờ trở về đi, đừng quấy rầy tôi làm việc. Cùng lắm thì mấy người các người đều bị sa thải là được?”
Tuy rằng nói như thế, nhưng cô ta vẫn ngồi tại chỗ, ngón trỏ gõ nhẹ vào mặt bàn, tựa hồ đang đợi tóc rẽ ngôi đưa ra lựa chọn. Trực tiếp rời đi, hay chọn cách giao tiền. Hoặc nên nói, cô ta tin rằng chỉ cần tóc rẽ ngôi không muốn chết, chắc chắn anh ta sẽ lựa chọn phương án thứ hai.
--------------------
So với việc trở về một cách bất lực, tất nhiên tóc rẽ ngôi muốn đưa tiền hơn. Dù sao nếu trở về tay không, hôm nay chắc chắn bọn họ sẽ chết. Nhưng nếu đưa tiền, những người khác có thể chia đều số tiền mà bọn họ đã đưa, cũng sẽ không quá thiệt thòi. Hao tiền miễn tai, vẫn tốt hơn cái chết.
Đột nhiên, Tô Dung ngu ngốc mở miệng: “Nếu tất cả thực tập sinh của bộ phận chăm sóc khách hàng như chúng tôi đều bị sa thải, thì ai sẽ làm việc?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
Dưới sự nhắc nhở của cô, tóc rẽ ngôi chợt bừng tỉnh. Đúng rồi, nếu bọn họ đều bị sa thải, bộ phận chăm sóc khách hàng cũng không thể lập tức tuyển một đám thực tập sinh mới có đúng không? Nếu ngày đầu tiên bọn họ đã bị sa thải, vậy quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng cũng sẽ bị phê bình đúng không?
Cho nên không phải bọn họ hoàn toàn không có lợi thế, chỉ phải xem bọn họ có thể phát hiện và lợi dụng nó hay không.
Rõ ràng hiện tại tóc rẽ ngôi đã phát hiện, anh ta lập tức cứng rắn hơn: “Không phải quản lý đã nói sẽ giúp chúng tôi sao? Cũng không thể thật sự sa thải chúng tôi đúng không? Nếu chúng tôi đều bị sa thải, không phải ngài cũng sẽ gặp khó khăn sao?”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, quản lý biết mình không thể thu lợi tử giữa nữa. Đầu tiên cô ta trừng mắt liếc nhìn Tô Dung đã nhắc nhở đồng đội một cái, sau đó dùng sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về phía tóc rẽ ngôi: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Không tóc rẽ ngôi trả lời, Tô Dung lập tức dùng lời lẽ đầy chính nghĩa chất vấn——tóc rẽ ngôi: “Sao anh lại uy hiếp quản lý chứ? Sao anh lại làm như vậy được?”