Cho nên tuy rằng nơi này là quái đàm khó khăn, nhưng cũng không thể đảm bảo tất cả mọi người đều là người thông minh. Người ngu ngốc chắc chắn không ít, chẳng qua xác suất gặp được người như vậy thấp hơn so với quái đàm đơn giản.
Tròng mắt của mũ đỏ chuyển động, mở miệng đề nghị Tô Dung: “À…Cô gái nhỏ, cô có thể đi xem thử không? Tôi cảm thấy cô chính là người phù hợp với thiết lập thực tập sinh nhất, quản lý cũng sẽ cởi mở hơn với cô.”
Theo cô ta thấy, rõ ràng Tô Dung không phải là người thông minh, tuy rằng không biết vì sao lại tiến vào quái đàm khó khăn, nhưng đào hố cho cô chắc chắn sẽ không sai. Quan trọng nhất chính là, nếu bị từ chối cũng không sao cả.
Người đàn ông đeo kính không mưu mà hợp với cô ta: “Đúng vậy, nhìn chúng tôi quá già, có thể quản lý sẽ không thể bao dung cho chúng tôi đâu. Nhưng cô thì không giống, vừa mới tốt nghiệp đại học, có lẽ quản lý cũng không làm khó cô đâu.”
Bên kia cũng có người bắt đầu khuyên tóc rẽ ngôi, bọn họ muốn phái hai người khác tổ đi thử, như vậy có thể tránh việc bọn họ che giấu tin tức có ích gì đó.
Tóc rẽ ngôi bên kia đã bị thuyết phục trước, anh ta cũng cảm thấy tự bản thân đi hỏi cũng sẽ đáng tin hơn. Dù sao lúc trước anh ta đều gặp những đồng đội không quá thông minh, nếu để những người khác đi, có thể sẽ làm rối tung mọi việc, còn không bằng để anh ta đi sẽ yên tâm hơn.
Thật ra suy nghĩ của Tô Dung cũng giống với anh ta, tuy nhiên cô lại không sợ những người khác làm mọi việc rối tung lên, dù sao nhìn bọn họ dùng 800 cách để đào hố cô, cũng không cần lo lắng quá mức.
Tuy nhiên cô lại luôn muốn lên tầng hai một lần, sớm hay muộn gì cũng phải đi tìm quản lý. So với việc sau này gặp vấn đề lớn lại bị quản lí đuổi ra ngoài, còn không bằng nhân lúc này đi trước thăm dò tình huống.
Hơn nữa rõ ràng lần này đi sẽ không có nguy hiểm, cho dù quản lý không đưa ra được phương án giải quyết cũng không sao cả. Mà bởi vì lần này bọn họ đã đi, lần tiếp theo những người khác sẽ không thể yêu cầu bọn họ đi lần nữa, vậy có thể tránh một lần nguy hiểm.
Tuy nhiên Tô Dung cũng không muốn bị hố trắng trợn như vậy, cô cũng không phải người dễ trêu chọc. Duy trì thiết lập nhân vật, cô giả vờ tin tưởng gật đầu: “Các người nói đúng, tôi đi có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nhưng tôi có chút sợ, lỡ như quản lý mắng tôi thì phải làm sao?”
Thấy thái độ của cô đã buông lỏng, mũ đỏ vội vàng nói: “Chỉ là mắng hai câu mà thôi, thái độ của cô tốt thì chẳng lẽ quản lý lại mắng cô đến khóc sao?”
“Tôi thật sự sẽ bị mắng đến khóc đấy!” Dường như sợ mọi người không tin, cô còn dùng sức gật đầu: “Lỡ như để lại cho quản lý ấn tượng không tốt, chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao!”
Cô cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng, trọng điểm chính là từ “Thiệt thòi” này, hy vọng mọi người có thể hiểu được ý của cô.
Bà Hoa nghe hiểu ý cô, đúng lúc lên tiếng: “Nếu bây giờ bọn họ đi rồi, lỡ như có điện thoại gọi đến, hai tổ của chúng tôi chẳng phải sẽ bỏ mất một cơ hội hoàn thành nhiệm vụ sao?”
Bà ấy vừa nói như vậy, tóc rẽ ngôi cũng phản ứng lại. Đây thật sự là một vấn đề lớn, anh ta lập tức nói theo: “Đúng vậy! Lỡ như khi chúng tôi đi lại có điện thoại thì sao? Tổn thất này ai trong các người đền bù hả?”
Nghe vậy, biểu tình của ba người mũ đỏ đều không tốt. Vốn dĩ ba người bọn họ đưa ra chủ ý này, nếu trong thời gian hai người kia đi lên lại có điện thoại gọi đến, vậy mấy người bọn họ có thể tận dụng mọi cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ai ngờ lại bị vạch trần.
Mũ đỏ có chút nghi ngờ nhìn Tô Dung, không thể xác định có phải cô đang giả heo ăn hổ hay không. Nhưng nhớ đến những lời nói lúc trước của Tô Dung, cô ta lại cảm thấy không có khả năng này.
“Vậy các người muốn thế nào” Cô ta không kiên nhẫn nói.
Lúc này Tô Dung không nói gì, có tóc rẽ ngôi ở đây, cô tin rằng đối phương sẽ cố gắng hết sức giữ gìn lợi ích của bọn họ.
Quả nhiên, tóc rẽ ngôi đúng lý hợp tình nói: “Chúng tôi có thể đi lên, nhưng mỗi người các người đều nhận được hai khách hàng của chúng tôi. Ngoại trừ hai tổ của chúng tôi, tổng cộng các người còn lại sáu tổ, vậy cho chúng tôi sáu khách hàng của các người đi. Cuộc làm ăn này không lỗ đúng không?”
Không phụ sự kỳ vọng của Tô Dung, anh ta lập tức hấp dẫn toàn bộ hận thù. Người đàn ông đeo kính cười lạnh một tiếng: “Anh điên rồi đúng không? Mỗi người sáu khách hàng, vậy chẳng phải tổng cộng là mười hai khách hàng sao? Nếu là như vậy, tôi cũng tự nguyện đi lên đó!”
Áo lông xám cũng đồng ý gật đầu, mũ đỏ cũng từ chối không hề do dự: “Không có khả năng, tôi thấy anh thật sự là lòng tham không có đáy đấy.”
“Vậy như thế này đi.” Tô Dung mở miệng đúng lúc: “Các người chia cho hai người chúng tôi tổng cộng sáu khách hàng đi, như vậy có thể đủ đúng không.”
“Hiệu ứng hủy phòng” là như thế này, nếu muốn mở một cái cửa sổ trong phòng, mà có khả năng những người khác sẽ không đồng ý, vậy trước tiên cứ đề nghị dỡ trần nhà xuống, sau khi bị từ chối thì nhắc lại đề nghị mở cửa sổ, vậy những người khác sẽ dễ chấp nhận hơn.
Quả nhiên, có cô trung hòa, lại sợ tóc rẽ ngôi tiếp tục đưa ra yêu sách nên mọi người lập tức gật đầu, tuy nhiên cô gái mặc váy vàng bên cạnh dường như nghĩ ra gì đó, hỏi bọn họ: “Vậy điểm tính cho ai? Dù sao điện thoại cùng là gọi đến cho chúng tôi, nếu các người nhận được, vậy tính cho chúng tôi hay là các người?”
Nếu tính cho chủ nhân của điện thoại, vậy sự bồi thường này hoàn toàn vô dụng với bọn họ.