Hay do cô đã đoán sai, bị sa thải không phải tử vong, trái lại là con đường sống?
Không đúng? Có phải suy nghĩ của cô đang bị quấy nhiễu không?
Tô Dung chợt nhận ra suy nghĩ của mình đã đi quá xa, cô hoàn hồn lại, liền nghe thấy người bên đầu kia điện thoại tiếp tục nói: “Tôi rất thích cái loại sền sệt này, mùi vị rất mềm mại, hy vọng các người có thể bán nhiều loại đồ hộp này hơn.”
Sền sệt, mùi vị mềm mại là gì? Não sao?
Não của ai?
Đầu bên kia điện thoại lại khen thêm vài câu, Tô Dung ngốc nghếch phụ họa theo. Có lẽ khoảng mười phút, cuộc gọi này mới bị cắt đứt.
Đặt điện thoại về chỗ cũ, biểu cảm của cô có chút hoảng hốt, Tô Dung ngẩng đầu, liền nhìn thấy bà Hoa vô cùng tươi tỉnh, dáng vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ nhân viên ghi chép không bị ảnh hưởng bởi âm thanh trong điện thoại?
Nghĩ như vậy, Tô Dung quay đầu nhìn những người khác, kết quả phát hiện tất cả những người khác đều có sắc mặt tái nhợt, tinh thần vô dụng, rõ ràng đều bị ảnh hưởng giống như cô.
Thu hồi ánh mắt, Tô Dung thâm ý nhìn bà Hoa. Dưới tình huống mọi người đều bị ảnh hưởng nhưng bà ấy lại không hề bị ảnh hưởng, là do có đạo cụ hỗ trợ sao?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, bà Hoa mỉm cười hiền lành.
“Khách hàng đối diện rốt cuộc là thứ gì chứ?” Cô gái đội mũ đỏ bên cạnh sau khi nhận điện thoại xong lập tức không nhịn được tức giận mắng: “Sao lại nói năng ghê tởm như vậy, không phải là ăn thịt người đi?”
Nghe vậy, sắc mặt của những người khác đều trở nên trắng bệch. Tuy rằng bọn họ cũng đoán như vậy, nhưng khi nói ra vẫn rất khó chấp nhận.
Tô Dung mở miệng nói sang chuyện khác: “Điểm của các người có thay đổi không?”
Nghe vậy, có người trực tiếp mở miệng trả lời: “Thay đổi.” Có người lại cúi đầu nhìn, sau đó kinh ngạc nói: “Nhiều hơn năm điểm!”
Quả nhiên, xem ra mọi người đều thay đổi, hơn nữa đều là năm điểm.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tô Dung ngẩng đầu nhìn về phía bà Hoa, nhỏ giọng dò hỏi: “Điểm của ngài có thay đổi không?”
Bà Hoa gật đầu, lấy thẻ nhân viên của mình cho cô xem. Số điểm phía trên cũng là 105, điều này khiến Tô Dung không nhịn được nghi ngờ suy đoán của bản thân. Vốn dĩ cô cho rằng điểm đại diện cho giá trị ô nhiễm, nhưng hiện tại nhìn bà Hoa cũng không giống bị ô nhiễm, nhưng vẫn được cộng điểm.
Chẳng lẽ suy đoán của cô là sai?
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại mới vang lên lần thứ hai. Lần này khi nhận được điện thoại, Tô Dung đã có sự chuẩn bị, cô khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, chuẩn bị phụ họa toàn bộ quá trình.
Giống như khi giáo viên răn dạy, vào tai này ra tai kia, không hề nhớ rõ bất cứ thứ gì, còn có thể kịp thời trả lời câu hỏi “Có phải hay không”, “Đúng hay không” của đối phương
Đây là kỹ năng rất cần thiết khi còn nhỏ, tuy rằng đã trưởng thành rất lâu, nhưng rõ ràng cô vẫn vô cùng thành thạo nó.
--------------------
Lúc này sau khi nghe điện thoại xong, xem lại thẻ nhân viên, trị số đã tăng thêm 1 điểm. Tốc độ này thật sự khiến Tô Dung rất vừa lòng, theo cô thấy trị số gia tăng cũng không phải ý tốt, dù sao sau khi nghe xong hai cuộc điện thoại cô đã có cảm giác cơ thể mình không được khỏe.
Khoảng 40 phút sau cuộc gọi thứ ba mới đến, lúc này thời gian đã là ba giờ rưỡi, 5 giờ rưỡi bọn họ sẽ tan làm, nhưng hiện tại chỉ mới nhận được ba cuộc điện thoại, vẫn còn thiếu đến bảy cuộc điện thoại mới có thể hoàn thành mục tiêu công việc.
Với hiệu suất hiện tại, bọn họ hoàn toàn không thể hoàn thành nhiệm vụ trước 5 giờ.
Ngày đầu tiên đã gặp phải vấn đề không thể giải quyết, thực sự khiến người ta đau đầu.
Không chỉ có Tô Dung nhận ra điều này, những người khác cũng không phải kẻ ngốc. Người có thể đến nơi này đều không hề ngốc, mũ đỏ lập tức mở miệng: “Dựa theo hiệu suất hiện tại, chúng ta hoàn toàn không có khả năng nghe đủ mười cuộc điện thoại. Có cần đi tìm quản lý hỏi xem nên làm gì hay không? Phải biết rằng cái giá phải trả khi không hoàn thành nhiệm vụ chính là bị sa thải trực tiếp!”
Những người khác không hẹn mà cùng nhau gật đầu, bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy. Với tình huống hiện tại, cũng chỉ có quản lý mới có thể giải quyết tình huống này. Dù sao quy tắc hoàn toàn không nhắc đến tình huống này, dựa vào bản thân bọn họ thì làm sao có thể nghĩ ra cách?
Nhưng vấn đề là, ai sẽ đi tìm quản lý?
Trước mắt không thể xác định vị trí của quản lý, tầng hai lại không phải nơi bọn họ có thể đặt chân đến. Quan trọng nhất chính là, thời gian tổng cộng chỉ có mười phút, nếu trễ sẽ bị trừ điểm.
Không gian vô cùng im lặng, không ít người lặng lẽ dời ánh mắt lên người Tô Dung và người đàn ông tóc rẽ ngôi. Hai người kia chính là người bọn họ nhận định vừa mới đến quái đàm khó khăn, dù sao thì một người vừa mở đầu đã rụt rè ngốc nghếch, một người vừa mở miệng đã ngu ngốc nói cho mọi người biết mình không hề biết gì cả. Đương nhiên loại người này chính là ứng cử viên sáng giá cho việc trở thành bia đỡ đạn.
Thật ra bà Hoa cũng là một sự lựa chọn không tệ, chẳng qua đối phương đã lớn tuổi như vậy rồi, một đám người trẻ tuổi như bọn họ để bà ấy đi mạo hiểm thì thật sự quá không biết xấu hổ. Hơn nữa đối phương lớn tuổi mắt mờ, lỡ như làm hỏng việc thì còn mất nhiều hơn được.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cũng giống với Tô Dung, rất nhiều người đều biết bà Hoa cũng có chút bản lĩnh. Chính vì thế bọn họ cũng không muốn trêu chọc bà Hoa.
Cứ như vậy, tất cả mũi dùi đều chỉ về phía hai người thoạt nhìn chính là người mới vào quái đàm khó khăn này.
Đừng nghĩ rằng những người có thể tiến vào quái đàm khó khăn thì đều thông minh, trên thực tế trong tình huống bình thường, ngoại trừ quái đàm đầu tiên, bắt đầu từ quái đàm thứ hai, đều có tỷ lệ xác suất tiến vào quái đàm khó khăn nhất định.