Nghe cô nói xong, bà Hoa cũng kể cho Tô Dung nghe những gì bà ấy nghe được từ chỗ nhân viên làm việc tại nhà ăn: “Bọn họ nói nhà ăn không bán đồ hộp, nhưng lại hỏi bà có muốn đồ hộp không. Chỉ sợ những nhân viên làm việc ở nhà ăn đó có vấn đề.”
Quy tắc đã nói không thể yêu cầu đồ hộp, bọn họ hỏi như vậy, rõ ràng là muốn dụ dỗ điều tra viên vi phạm quy tắc. Chủ động yêu cầu đồ hộp chắc chắn là vấn đề lớn, không biết sẽ xảy ra việc gì.
“Ngoại trừ cái này, bà còn hỏi nhân viên vệ sinh.” Bà Hoa tràn đầy tinh thần nói với cô: “Nhân viên vệ sinh ở đây hoàn toàn không biết việc đồ hộp sẽ đột ngột xuất hiện tại công ty, cũng không biết là nhân viên vệ sinh đó chưa từng nhìn thấy đồ hộp, hay bà ta cố ý giấu giếm.”
Quy tắc nói, trong công ty sẽ không xuất hiện đồ hộp, nếu nhìn thấy đồ hộp phải nhanh chóng nộp lên cho quản lý. Trước tiên mặc kệ quy tắc này đúng hay sai, chỉ dựa vào kinh nghiệm, tất cả mọi người đều có thể đoán ra, chắc chắn đồ hộp sẽ xuất hiện trong công ty. Nếu không cũng sẽ không xuất hiện loại quy tắc lạy ông tôi ở bụi này như vậy.
Một khi đã như vậy, làm sao một người phụ nữ chịu trách nhiệm dọn dẹp toàn bộ tòa nhà lại chưa từng nhìn thấy đồ hộp chứ? Điều này cũng khó tin giống như việc lớp trưởng nói cho giáo viên biết tất cả các bạn học đều đã nộp bài tập nghỉ hè ở nhà rồi.
Hoặc là lớp trưởng đang bao che cho các bạn cùng lớp, hoặc là lớp trưởng đã bị những “Chiêu trò không nộp bài tập” tinh vi của các bạn học đánh lừa.
Tóm lại rõ ràng có vấn đề.
Người đàn ông đeo mắt kính bên cạnh ăn cơm xong trở về, nghe thấy hai người đang thảo luận nội dung quái đàm, nhịn không được thò qua nói: “Có muốn trao đổi một chút tin tức không?”
Thật ra bọn họ cũng không có được tin tức gì, tuy nhiên nhìn dáng vẻ Tô Dung không quá thông minh, bà Hoa là một người già cũng rất dễ bắt nạt.
Tất nhiên Tô Dung nhìn ra bọn họ có ý “Một đám trẻ con ở phía Nam lừa tôi vì tôi già yêu*”, hơn nữa khi ăn cơm, tuy rằng cô trò chuyện cùng Phùng Ngọc Linh, nhưng cô cũng để mắt quan sát đối phương. Hai người kia vẫn luôn ăn cơm cùng nhau, sao có thể có được tin tức?
*Chú thích: Trích từ bài hát ‘Ngôi nhà tranh bị gió thu phá vỡ’ của Đổ Phủ đời Đường.
Cô khéo léo lợi dụng khuôn mặt này, đầu tiên bày ra dáng vẻ mờ mịt, sau đó là biểu cảm vui vẻ, gấp không chờ nổi nói: “Được đấy! Đúng lúc vừa rồi chúng tôi cũng chưa hỏi được gì, các người có hỏi được gì không?”
Khuôn mặt này trời sinh đã có cảm giác không quá thông minh, nốt ruồi dưới mắt cũng không lộ ra vẻ quyến rũ, chỉ khiến cô có thêm chút cảm giác đần độn. Càng nói càng khiến người ta cạn lời.
Nghe vậy, khóe miệng người đàn ông giật giật, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình, lễ phép mỉm cười: “Thật ra chúng tôi cũng không hỏi được tin tức gì, vẫn nên thôi đi.”
Người đàn ông mặc áo lông màu xám bên cạnh nhịn không được cười nhạo anh ta: “Anh cho rằng hai người kia có thể điều tra được tin tức gì sao, còn đi hỏi bọn họ!”
“Vừa rồi tôi thấy hai người bọn họ bàn luận rất sôi nổi, ai biết lại không phát hiện được gì chứ.” Người đàn ông đeo kính cũng rất chán nản: “Nhưng mà cũng đúng, nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ chắc sẽ không thể thông quan quái đàm này, không biết vào đây bằng cách nào nữa.”
“Có lẽ lúc trước được người ta kéo qua hai lần, nhưng vận may kém nên tiến vào quái đàm khó khăn.” Áo lông xám lắc đầu, anh ta thấy có lẽ hai người bọn họ sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Một người là sinh viên không quá thông minh, một người là bà lão gần đất xa trời, hai người bọn họ được chia đến một tổ cũng xem như duyên trời tác hợp, cũng không cần lo lắng liên lụy đến người khác.
Rất nhanh sau đó mọi người cũng lục đục trở lại, đã sắp đến hai giờ, bọn họ cần phải bắt đầu nhiệm vụ làm việc trong ngày.
Đừng thấy ngày đầu tiên bắt đầu vào buổi chiều, nhưng vẫn phải hoàn thành mười đơn như cũ. Không ít người bắt đầu khẩn trương.
Vừa đúng hai giờ chiều, Tô Dung lập tức ấn nút mở cuộc trò chuyện.
“Reng reng reng reng reng reng!”
m thanh điện thoại chói tai vang lên, những tổ khác cũng vang lên tiếng reng reng, trong lúc nhất thời âm thanh “Reng reng reng” vang không dứt bên tai, khiến đầu của những người nghe muốn nổ. Lúc này Tô Dung mới hiểu vì sao phòng chăm sóc khách hàng phải ở một phòng riêng, hiện tại xem ra là vì sợ ảnh hưởng đến công việc của người khác.
Bà Hoa và cô nhanh chóng nhận điện thoại, dựa theo sắp xếp công việc, đối phương phụ trách ghi chép, cô phụ trách trả lời. Tô Dung đặt microphone ở bên tai: “Chào ngài, đây là ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ ’, xin hỏi ngài có nhu cầu gì sao?”
Bên kia vang lên một tiếng “Cạch” do tín hiệu không tốt, sau đó lập tức truyền đến một giọng nói vô cùng kỳ quái: “Đồ hộp của các người vô cùng mỹ vị.”
Giọng nói này giống như có nhạc, có tiếng dã thú rít gào, tiếng loài người kêu rên, nhiều âm thanh trộn lẫn vào nhau, khiến Tô Dung mơ hồ có cảm giác linh hồn mình không ổn.
Cô bị ô nhiễm.
Người đã bị ô nhiễm vô số lần như Tô Dung lập tức đưa ra suy đoán này, ngoài miệng trả lời: “Cảm ơn ngài đã thích.” Tay lại nhanh chóng cầm lấy thẻ nhân viên.
Ngoài dự đoán chính là, số trên thẻ không chỉ không giảm ngược lại còn tăng lên 5, biến thành 105.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ trị số gia tăng đại diện cho sự gia tăng của ô nhiễm? Vậy trị số giảm bớt đại diện cho việc giảm bớt ô nhiễm? Nếu nói như vậy, chẳng lẽ phải khiến trị số về 0 mới có thể thông quan?
Nhưng một khi trị số trở về 0, cô sẽ trực tiếp bị sa thải, đến lúc đó chỉ còn một con đường chết.