Rõ ràng Phùng Ngọc Linh cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, theo lý thuyết có lẽ cũng phải giống bọn họ đang trong kỳ thực tập, mặc đồng phục màu xanh lục. Nhưng đối phương lại trực tiếp mặc quần áo màu xanh lam, việc này sao có thể không khiến cô nghi ngờ?
“Chỉ có bộ phận chăm sóc khách hàng của mọi người mới cần thực tập.” So sánh với Tô Dung, một dân địa phương như Phùng Ngọc Linh biết rất rõ điều này: “Nhưng bộ phận này của mọi người có khối lượng công việc rất lớn, công việc bận rộn, tôi rất ít khi nhìn thấy có người được chuyển từ thực tập sang chính thức.”
Khi cô ấy nói những lời này cũng có chút do dự, rõ ràng cũng không muốn nói cho Tô Dung biết việc cô có thể sẽ bị sa thải. Nhưng có lẽ vì cô là bạn ăn cơm cùng cô ấy, nên vẫn nhắc nhở hai câu.
Bởi vì lời này của cô ấy, trong lòng Tô Dung lập tức dâng lên sóng to gió lớn.
Là dân địa phương, Phùng Ngọc Linh biết những điều Tô Dung không biết, nhưng là một điều tra viên, Tô Dung cũng biết những điều Phùng Ngọc Linh không biết.
Ít nhất cô vô cùng rõ ràng những người bị sa thải khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng, tuyệt đối đều sẽ chết, chứ không phải chỉ bị sa thải một cách đơn giản.
Nhưng rõ ràng Phùng Ngọc Linh không biết chuyện này.
Việc này cũng đã nói rõ, trong các bộ phận của công ty, bộ phận hành chính tương đối an toàn. Có thể không tiếp xúc với quỷ quái, đương nhiên sẽ an toàn hơn.
Nói chuyện một chút liền đi đến nhà ăn, nhà ăn của công ty này cũng không khác biệt với những nhà ăn ở trường học, có cửa sổ phát đồ ăn, cần phải xếp hàng để nhận cơm.
Tuân thủ thói quen không ăn thịt trong quái đàm, Tô Dung tránh những món có thịt, chọn ba loại rau, khoai tây hầm đậu que, cà chua xào trứng gà, sau đó cùng Phùng Ngọc Linh ngồi vào trong góc.
Nhìn thấy mâm đồ ăn của cô, Phùng Ngọc Linh có chút kinh ngạc: “Cậu là người theo chủ nghĩa ăn chay sao?”
Nếu không dù nghĩ như thế nào cô ấy cũng không hiểu vì sao một người lại không ăn thịt, đặc biệt là dưới tình huống Tô Dung đã đủ gầy, không cần phải giảm cân đúng không?
Đương nhiên, nếu Tô Dung thật sự là một người theo chủ nghĩa ăn chay, vậy cô ấy lại càng nghi hoặc. Một người theo chủ nghĩa ăn chay tại sao lại muốn làm việc trong một công ty làm thịt hộp?
Tô Dung không biết suy nghĩ của Phùng Ngọc Linh, vào lúc này theo cô thấy, nếu trả lời “Đúng vậy”, có lẽ tiếp theo sẽ gặp rất nhiều rắc rối, cũng không cần phải giải thích vì sao cô không ăn thịt.
Nhưng Tô Dung vẫn kiên định lắc đầu: “Không, tôi không phải. Chủ yếu là mấy ngày nay dạ dày bị đau, nên ăn thanh đạm một chút.”
Sở dĩ cô không sử dụng lý do là “Người theo chủ nghĩa ăn chay” là vì quy tắc thứ chín. [ Không được chủ động yêu cầu đồ đóng hộp, nhưng nếu là đồ đóng hộp người khác đưa thì có thể giữ lại. ]
“Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ”, xem tên đoán nghĩa, đồ hộp do công ty này sản xuất có lẽ đều làm từ thịt. Nếu bây giờ cô công khai tên tuổi nói mình là một người ăn chay, vậy còn ai dám đưa đồ hộp cho cô nữa?
Phùng Ngọc Linh hiểu rõ gật gật đầu: “Dạ dày của mẹ tôi cũng rất yếu, mỗi ngày đều bắt tôi ăn chay cùng bà. Mấy ngày nay tôi có cảm giác bản thân sắp biến thành con thỏ rồi.”
Đây là một chủ đề rất hay, Tô Dung nhân cơ hội này trò chuyện với cô ấy về những việc hoang đường ở nhà. Dù cô là một cô nhi, cũng không ảnh hưởng đến việc miệng lưỡi lưu loát ở phương diện này. Không ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao?
Ăn một bữa cơm xong, quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Tuy nhiên Tô Dung cũng thu hoạch được không ít tin tình báo, cô biết được rất ít thực tập sinh ở bộ phận chăm sóc khách hàng được chuyển thành nhân viên chính thức, còn những người thuận lợi trở thành nhân viên chính thức gần như đều bị sắp xếp các chức vụ khác.
Phùng Ngọc Linh tự cho rằng bản thân hiểu rõ mọi chuyện nên nhỏ giọng phàn nàn: “Chắc chắn công ty thấy lương của bộ phận chăm sóc khách hàng cao, không muốn trả tiền, nên sau khi bọn họ trở thành nhân viên chính thức đều đuổi đi nơi khác, sau đó lại thuê một đám người mới tiếp tục công việc. Người có thể ở lại đều là tinh anh, nên được chuyển đến các bộ phận khác.”
Chờ đến khi hai người ăn cơm xong, đến lúc trở về, Phùng Ngọc Linh ngập ngừng nhìn về phía cô: “À… Ngày mai……”
Đoán được ý của cô ấy nên Tô Dung sảng khoái nói: “Ngày mai chúng ta cũng ăn cơm cùng nhau nhé!”
Phùng Ngọc Linh lập tức vui vẻ gật đầu.
Bạn ăn cơm lâu dài get√
Trên đường trở về, Tô Dung vẫn luôn không ngừng suy nghĩ chuyện này. Việc sau khi chuyển thành chính thức không ở lại bộ phận chăm sóc khách hàng cũng dễ hiểu, dù sao bộ phận khách hàng còn phải để lại cho nhóm điều tra viên xui xẻo tiếp theo.
Nhưng tại sao cuối cùng bọn họ lại bị sắp xếp đến vị trí khác, chẳng lẽ chỉ cần thông qua các bộ phận khác, có thể an toàn rời đi sao? Dù sao theo cô thấy, những bộ phận khác đều vô cùng bình thường.
Chẳng lẽ có điều gì đó mà cô chưa phát hiện ra?
Hiện tại là buổi chiều 1 giờ rưỡi, khi trở lại vị trí làm việc, bà Hoa đã ngồi ở đối diện. Tô Dung ngồi xuống: “Cháu có được một ít manh mối từ Phùng Ngọc Linh, chính là nhân viên lúc nãy đã đi ăn cơm cùng cháu.”
Nói xong cô kể lại nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ vào buổi trưa cho bà Hoa nghe.
Ánh mắt trước bữa ăn đó, ý của bà Hoa rất rõ ràng, bà ấy muốn lợi dụng ưu thế tuổi tác của mình, đi tìm và nói chuyện với những dì dọn vệ sinh, bác gái ở nhà ăn và các nhân viên khác. Còn Tô Dung tất nhiên cũng không rảnh rỗi, vì thế cô liền tìm nhân viên ăn cơm cùng mình.