Cái chết của Lý Chí vào ngày hôm qua đều khiến mọi người có suy đoán, điểm cao nhất hoặc thấp nhất có lẽ đều không phải người sẽ chết, rốt cuộc Lý Chí cũng không nằm trong hai nhóm người kia. Cho nên hôm nay mới có người không hề kiêng kỵ cố gắng kiếm điểm, theo bọn họ thấy, trong giai đoạn cuối có lẽ sẽ có hoạt động trừ điểm nào đó, giai đoạn đầu cứ cố gắng tích điểm, như vậy mới có thể dễ dàng vượt qua bài kiểm tra ở giai đoạn sau.
Tô Dung chú ý thấy sắc mặt người đàn ông đeo kính hồng nhuận khác thường, dù sao trò chuyện với khách hàng sẽ mang đến cảm giác không tốt, lúc trước sắc mặt bọn họ đều trắng bệt giống như nhau, sao anh ta lại đột nhiên có thể khắc phục khó khăn?
Chẳng lẽ là có đạo cụ trong người?
------------------
Mắt thấy còn khoảng mười phút nữa sẽ đến thời gian tan làm, một người đàn ông mặc áo thun đen có chữ cái in hoa chủ động đứng lên nói: “Như vậy hôm nay chắc chắn mọi người sẽ đến ký túc xá của Lý Chí nhìn thử có phải không?” Anh ta ngồi bên cạnh tổ của váy vàng, bởi vì cách khá xa, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa nói chuyện với mấy người Tô Dung lần nào.
Bởi vì Lý Chí là người đầu tiên chết trong quái đàm này, muốn biết anh ta chết như thế nào, tất nhiên phải đến ký túc xá của anh ta xem thử, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó.
Thấy mọi người đều gật đầu, áo thun đen tiếp tục nói: “Nhưng nếu chúng ta cùng nhau đi đến ký túc xá của anh ta, như vậy có khả năng sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc thứ mười một của thực tập sinh, dù sao từ ‘giao lưu’ này cũng có rất nhiều hàm nghĩa, có thể trao đổi ánh mắt cũng là giao lưu.”
Những lời này làm Tô Dung nhớ đến quái đàm xe buýt lần trước, ở nơi đó cô cũng gặp quái đàm chơi chữ như thế này. Cho nên đối với sự cẩn thận của áo thun đen, cô rất tán thành.
“Vậy anh nói xem nên làm cái gì?” Mũ đỏ gọn gàng dứt khoát hỏi, ngăn chặn việc đối phương tiếp tục vòng vo.
Áo thun đen bất đắc dĩ cười nói: “Tôi đề nghị chúng ta chỉ phái hai người đi, hai người này lưng tựa lưng, như vậy sẽ không có khả năng giao lưu gì đó.”
Sau đó anh ta lại bổ sung thêm: “Tất nhiên, phải lựa chọn hai người cho thật tốt. Đầu tiên là phải khác tổ, tiếp theo phải là người thành thật.”
Khi nói đến lời này, ánh mắt anh ta quét qua toàn văn phòng, có không ít người lộ ra biểu cảm chột dạ
Tuy nhiên áo thun đen cũng không muốn đắc tội mọi người, chủ động tự bôi đen mình: “Như vậy chắc chắn tôi là người đầu tiên không tham gia lựa chọn.”
Mọi người lập tức lộ ra nụ cười, bầu không khí trong bộ phận chăm sóc khách hàng cũng thoải mái hơn.
Nhưng sau khi cười xong mọi người vẫn phải đối mặt với vấn đề này, nên chọn ai đến ký túc xá của Lý Chí. Việc này liên quan đến sự an toàn mạng sống của mọi người, chắc chắn phải thận trọng, thận trọng và thận trọng.
“Tôi muốn đi.” Mũ đỏ là người mở miệng đầu tiên, lý do của cô ta vô cùng đầy đủ: “Người chết chính là đồng nghiệp của tôi, tất nhiên tôi phải chiếm một vị trí.”
Thật sự là như thế, mũ đỏ là người có tư cách đi nhất trong số bọn họ, cho nên những người khác chỉ có thể cố gắng nắm lấy vị trí còn lại.
Muốn người khác thừa nhận mình là một người thành thật thật sự rất khó, bởi vì mọi người đều là kẻ tám lượng người nửa cân.
Tuy nhiên lại có hai người được công nhận là không quá thông minh, một là Tô Dung, người còn lại chính là cô gái váy vàng.
Thật ra vốn dĩ nên có tóc rẽ ngôi, nhưng sau khi Tô Dung nói ra chuyện bọn họ đã giấu giếm, mọi người đều nhất trí cho rằng lời nói dối này là do tóc rẽ ngôi nghĩ ra. Lòng dạ của đối phương chắc chắn chỉ nhiều chứ không ít, lỡ như anh ta lại vì một nguyên nhân nào đó mà lừa gạt mọi người thì sao? Tất nhiên không thể nào chọn anh ta được.
Tô Dung được mọi người công nhận là một kẻ ngốc, còn người đề cử váy vàng là người đàn ông mặc áo sơ mi, đồng đội của cô ta. Đối phương nói có sách mách có chứng chỉ ra ưu thế cạnh tranh của cô ta so với Tô Dung: “Ngày hôm qua Hoa Hoa người ta đã đi mạo hiểm một lần rồi, hôm nay các người còn không biết xấu hổ mà để cô ấy đi sao? Tất nhiên là phải đổi một người mới! Tôi cảm thấy đồng đội của tôi rất thích hợp.”
Lúc này nếu Tô Dung lên tiếng phản đối rằng “Hôm nay tôi cũng muốn đi” hoặc là “Tôi không ngại” gì đó, đều có chút khác với thiết lập nhân vật được xây dựng, như vậy cũng sẽ đúng ý đối phương.
Anh ta nói câu kia chính là muốn lấp kín con đường của Tô Dung, bảo đảm đồng đội của mình có thể trở thành người đi đến ký túc xá của Lý Chí. Giữa đồng đội với nhau có lợi ích liên quan, chỉ có váy vàng đi, anh ta mới tin tưởng đối phương sẽ không giấu giếm mình điều gì.
Thật ra người sáng suốt đều nhìn ra anh ta muốn đẩy váy vàng ra để kiếm lợi cho mình, nhưng lời anh ta nói cũng là sự thật, trong lúc nhất thời mọi người không biết nên phản bác như thế nào. So với những người khác, thật ra váy vàng thoạt nhìn còn đáng tin hơn Tô Dung một chút. Nhưng nếu có thể chọn một người, Tô Dung hàm hậu chính là người được chọn đầu tiên.
Mắt thấy không ai nói chuyện, bà Hoa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu lập đội để thăm dò, vậy chẳng phải một người khác trong đội phải tự mình chọn đồng đội sao?”
Nói xong bà ấy nhìn về phía mũ đỏ: “Cháu cảm thấy thế nào?”
Tất nhiên mũ đỏ vô cùng vui vẻ tiếp nhận quyền lợi này: “Tôi muốn chọn Hoa Hoa, tuy nhiên Hoa Hoa cũng có thể từ chối.”
Tất nhiên không có lý nào Tô Dung lại từ chối cô ta, cô tặng cho bà Hoa một ánh mắt cảm kích, sau đó lắc đầu: “Được rồi, tôi cũng muốn xem thử có thể dựa vào bản thân mình để tìm ra nguyên nhân cái chết của Lý Chí hay không!”