Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 281

Chương 281 -
Chương 281 -

Hiện tại đến một thế giới khác, tất cả số tiền cô tiết kiệm ban đầu đã tan thành mây khói, còn vướng vào mớ rắc rối của quái đàm quy tắc. Vốn dĩ cô cho rằng, nếu một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn giải quyết “Nó”, khi đó có lẽ cô có thể tự do đi du lịch vòng quanh thế giới.

Nhưng bà Hoa nói cho cô biết cô không cần phải như vậy.

Cho dù bị quái đàm quy tắc liên lụy, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cô muốn đi du lịch. Chỉ cần trong lòng bình yên, thì khi nào mới có thể đi?

Cô gái trẻ tuổi trước mắt có đôi mắt sáng lấp lánh, cho dù thoạt nhìn nhan sắc rất bình thường, nhưng chỉ cần tầm mắt dừng lại trên đôi mắt vô cùng có thần thái kia, thì không ai có thể nói dối lương tâm rằng đây là một cô gái không quyến rũ. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này không phải giả, chỉ cần nhìn đôi mắt này, là có thể mơ hồ nhìn thấy thế giới nội tâm mênh mông cuồn cuộn của đối phương.

Nhìn dáng vẻ của cô, bà Hoa không nhịn được nhớ lại thời tuổi trẻ của mình. Khi còn trẻ không phải bà ấy cũng như vậy sao?

Trong lúc nhất thời hai người đều lâm vào yên lặng.

Một lát sau Tô Dung mới lên tiếng hỏi: “Chuyện quan trọng như thế này, sao bà lại nói với cháu?”

Tuy rằng năng lực này không thể bị cướp đi, nhưng lại luôn có người muốn nghiên cứu. Nếu sau khi trở lại thế giới hiện thực, cô nói năng lực của bà Hoa ra ngoài, nói không chừng sẽ tạo thành sự uy hiếp cho sự an toàn và tự do của bà ấy.

“Bởi vì bà biết cháu sẽ không nói ra ngoài” Bà Hoa vui tươi hớn hở nói, nụ cười nhìn rất hiền lành: “Bà thấy cháu cũng có bí mật gì đấy.”

Thấy mầm biết cây. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, Tô Dung vẫn duy trì sự lễ phép, cũng không hề tỏ vẻ bất mãn vì bị bắt tổ đội cùng với một bà lão như bà ấy. Sau này dù hành động gì cũng thương lượng với và ấy, vô cùng tôn trọng bà ấy.

Đây chính là nguyên nhân bà Hoa đồng ý lộ ra thực lực của mình ra.

“Vậy cháu cũng có một bí mật muốn nói cho bà biết.” Có qua có lại, Tô Dung chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cháu còn có một cái tên, là ‘Cà Phê’.”

Nghe vậy, bà Hoa hiếm khi lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Tất nhiên bà ấy biết cái tên “Cà Phê” này, hoặc nói là như sấm bên tai cũng không hề quá đáng.

Điều tra viên đột nhiên nổi tiếng vào nửa năm trước, chỉ dùng thời gian nửa năm ngắn ngủi đã tiêu diệt sáu nguồn ô nhiễm, khiến cả thế giới đều biết.

Không ngờ lại là cô gái trẻ tuổi trước mặt này.

Bà ấy nói trẻ tuổi tất nhiên không phải vì khuôn mặt trẻ tuổi hiện tại của Tô Dung, dù sao bà Hoa cũng biết đến việc sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm tiến vào quái đàm sẽ được thay đổi khuôn mặt. Gương mặt cũng không đại diện cho tuổi tác thật của Tô Dung.

Nhưng bà ấy lại biết Tô Dung còn rất trẻ tuổi, đây là do trạng thái của đối phương nói cho bà biết, chứ không phải là gương mặt kia.

Hai người nhìn nhau cười, không ai nói thêm gì nữa.

Sau khi trao đổi xong cũng là lúc tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Tô Dung cúi đầu xem phần tài liệu kia.

“Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ”, đúng như tên gọi của nó, trước mắt đang sản xuất các loại thịt hộp. Thịt heo, thịt bò, thịt dê, trong đó lại chia thành thịt đùi đóng hộp, thịt bụng đóng hộp và não đóng hộp. Bên trong được viết rất chi tiết, có liên quan đến nơi sản xuất các loại thịt này như nông trại, nông trường, đạt tiêu chuẩn an toàn chất lượng như thế nào.

Nếu chỉ như vậy thì thật sự không có vấn đề gì, nhưng cũng không thể chứng minh được điều gì. Cho dù đồ hộp thật sự sử dụng thịt dê, cũng có không khả năng không viết trong đây đúng không?

Tô Dung nhún vai, đặt xấp tài liệu qua một bên, tiếp tục nhận điện thoại.

Điều khiến người ta vui mừng chính là, sau khi đạt được 100 điểm, khách hàng ở đầu dây bên kia cũng không còn cố ý làm khó xử người khác nữa, tất cả đều là những lời khen ngợi trong như lúc đầu.

Lúc này Tô Dung mới nhận ta, chất lượng khách hàng cũng có liên quan đến điểm số, hơn nữa 100 điểm chính là ranh giới phân chia.

Nếu dưới 100 điểm thì đều gặp phải khách hàng khó tính, 100 điểm trở lên thì đều gặp được khách hàng dễ nói chuyện.

Chắc chắn những điều tra viên trên 100 điểm đều đã phát hiện ra suy luật này, thế nhưng lại không có ai nói ra.

Nghĩ đến đây, cô suy tư nhìn về phía cô gái váy vàng cách đó không xa. Lúc trước cô còn cảm thấy đối phương là một người không biết giữ miệng, hiện tại xem ra chỉ sợ không phải là như thế.

Có một số việc có thể biểu hiện thông qua diễn kịch, nhưng rất khó để diễn kịch liên tục.

Cô lắc đầu tiếp tục nhận điện thoại. Thời gian rảnh rỗi sẽ trò chuyện với bà Hoa. Hiện tại buổi trưa vì muốn lấy được tin tức, nên cô đều ăn cơm với Phùng Ngọc Linh. Còn bà Hoa thì ăn cơm với những người dọn dẹp vệ sinh.

“Những nhân viên đó thoạt nhìn rất bình thường, tính cách cũng không tệ.” Bà Hoa nói với Tô Dung, những người này giống với Phùng Ngọc Linh, đều rất dễ trả lời. Bọn họ thường tụ tập ở nhà ăn, cùng nhau ăn cơm. Có một số người kén ăn còn chia thức ăn cho người khác.

Thỉnh thoảng Phùng Ngọc Linh cũng sẽ làm như vậy, nhưng thường là vì cô ấy muốn ăn món khác nhưng lại không mang đủ tiền, nên trao đổi với Tô Dung, sau đó chia ra ăn với nhau.

Đều là lễ phép cơ bản của bạn ăn cùng.

Sau khi phục vụ xong mười khách hàng mục tiêu, Tô Dung và bà Hoa ăn ý dừng lại.

Kết thúc một ngày, toàn bộ điều tra viên đều đạt 100 điểm trở lên. Trong đó người có điểm cao nhất chính là người đàn ông đeo kính với 187 điểm, thấp nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi, mới chỉ có 110 điểm. Tô Dung được 115 điểm. Mũ đỏ có điểm số cao nhất ngày hôm qua nhưng vì hôm nay lúc đầu đã lãng phí nhiều thời gian, cho nên điểm chỉ nằm trong top 3.

Bình Luận (0)
Comment