Hơn nữa càng bất lực hơn chính là, khi bọn họ tiến vào quái đàm còn bị người trẻ tuổi bài xích. Nhìn thấy tuổi tác của bà ấy, mọi người đều theo bản năng nghĩ rằng bà ấy sẽ là gánh nặng kéo chân sau của mọi người, tất nhiên sẽ không muốn giao lưu với bà ấy.
“Nói cho cháu biết một bí mật.” Bà Hoa mỉm cười, khi bà ấy cười các nếp nhăn trên mặt liền dãn ra, lộ ra vài phần vẻ tuyệt thế phong hoa thời trẻ, không chỉ giá trị nhan sắc cao, mà khí chất cũng rất cao.
“Bà có khả năng miễn dịch những mặt trái mà ô nhiễm mang đến.”
Tô Dung: ?!
Xét thấy vẫn còn có những người khác ở đây, cho dù Tô Dung rất kinh ngạc cũng không thể kêu lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng truy vấn: “Có loại năng lực này thật sao?”
Cô không hỏi đối phương có phải đang nói sự thật hay không, vậy đơn giản chính là không có đầu óc.
Nhưng năng lực này thật sự mạnh, nên cô không thể không nghi ngờ đối phương cũng có công cụ gian lận giống như cô.
Bà Hoa thong dong gật đầu: “Đây là khen thưởng bà nhận được trong lần đầu tiên tham gia quái đàm và thuận lợi thông quan.”
Mọi người đều biết sau khi thông quan quái đàm sẽ nhận được khen thưởng, đây điều là những phần thưởng cơ sở, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những phần thưởng đặc biệt. Dù sao cho tới bây giờ Tô Dung chưa từng nhận được phần thưởng đặc biệt, ngay cả trong diễn đàn cũng chỉ có ghi chép về bốn loại.
Hiện tại, cô lại biết được một phần thưởng đặc biệt khác—— miễn dịch.
Cho dù nghĩ như thế nào, phần thưởng này thật sự quá gian lận! Nếu ở quái đàm trước cô có năng lực này, chắc chắn có thể nhận ra bọn họ đã bị ô nhiễm, Tiếu Khả Ái cũng sẽ không chết.
Tất nhiên Tô Dung không thể tự trách mình vì một quá khứ đã qua, cô chỉ có thể hâm mộ năng lực này mà thôi.
Thật ra mà nói, nếu so sánh thì【 Công cụ nhắc nhở ô nhiễm 】của cô chỉ có hơn chứ không kém khả năng miễn dịch ô nhiễm của bà ấy.
Chẳng trách bà Hoa chỉ được cộng điểm sau khi nghe điện thoại, nhưng lại không hề có cảm giác không thoải mái giống với những người khác. Thì ra là vì được miễn dịch.
Không đúng! Tô Dung đột nhiên cảm thấy năng lực này có chút cực đoan.
Miễn dịch với những tác động tiêu cực của ô nhiễm, cũng giống như con người không có cảm giác đau đớn. Cho dù không cảm nhận được nỗi đau cũng sẽ khiến con người thoải mái hơn, nhưng việc đó cũng không đồng nghĩa vết thương không tồn tại.
Cảm giác đau chính là do cơ thể người cảnh báo đến đại não, nơi nào bị đau đớn thì nơi đó có vấn đề, cần trị liệu. Mất đi cảm giác đau cũng đồng nghĩa với việc mất đi sự cảnh báo, nếu gặp phải bệnh viêm dạ dày cấp tính gì đó, rất có thể bởi vì không cảm nhận được đau đớn nên kéo dài không đến bệnh viện, cuối cùng thậm chí dẫn đến việc tử vong.
Trong lúc đó, mất đi cảm giác đau không phải là may mắn, ngược lại là một loại bất hạnh.
Miễn dịch tác động tiêu cực của ô nhiễm cũng giống như thế.
Cho dù phần lớn thời gian sự miễn dịch ô nhiễm khiến mọi người có thể sáng suốt trong quái đàm này hơn, trong khi tất cả mọi người đều bị ô nhiễm thì chỉ có bản thân tỉnh tảo.
Nhưng cũng bởi vì không cảm nhận được những tác động tiêu cực đó, nên người đó hoàn toàn không thể suy đoán bản thân đã bị ô nhiễm hay chưa, cũng không thể nào tự mình biết được những tác động của nguồn ô nhiễm.
Tuy rằng không có cảnh báo, nhưng ô nhiễm lại thật sự tồn tại. Ở trong quái đàm nhiều người, còn có thể dựa vào sức quan sát ưu tú để quan sát các điều tra viên khác rồi suy đoán tình huống của bản thân.
Nhưng nếu là quái đàm một người thì sao?
Trong quái đàm một người, bị ô nhiễm nhưng lại không có tổ nhóm khác để bà ấy quan sát.
Hơn nữa cho dù ở trong quái đàm nhiều người, nếu phức tạp hơn một chút, cũng cần sức quan sát rất mạnh mới có thể so sánh xem bản thân có bị ô nhiễm hay không.
Cho nên thật ra năng lực này cũng không tốt như suy nghĩ ban đầu của Tô Dung, phúc họa xen lẫn vào nhau, thậm chí một khi gặp phải tình huống đặc biệt, có khi sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô mang theo sự đồng tình: “Năng lực này có thể tắt hoặc loại bỏ không?”
Nghe được lời này, trên mặt bà Hoa lộ ra nụ cười chân thành. Nếu là người bình thường nghe được năng lực của bà ấy, tuyệt đối sẽ hâm mộ bà ấy, thậm chí còn sinh ra tâm lý ghen ghét.
Nhưng Tô Dung lại không như vậy, cô có thể xuyên qua lớp vỏ bọc đường ngọt ngào bên ngoài để nhìn thấu quả đắng bên trong, điều này khiến bà Hoa nhận ra bản thân không nhìn lầm người.
“Không có cách nào, năng lực này không thể tắt hoặc loại bỏ.” Bà ấy lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại hờ hững nói: “Tuy nhiên cũng không sao cả, từ sau khi tiến vào quái đàm quy tắc đầu tiên, yêu cầu chính của bà là được sống hạnh phúc mỗi ngày.”
Nói xong bà Hoa lại nở nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không khiến bà có vẻ già nua mệt mỏi, ngược lại càng khiến bà trở nên điềm tĩnh thong dong hơn: “Bây giờ bà đang đi du lịch vòng quanh thế giới, nếu lần này chúng ta có thể trở lại hiện thực, cháu có thể đến tìm bà, chúng ta cùng nhau đi du lịch.”
Đối mặt với một bà lão nghĩ thông suốt như thế, Tô Dung không khỏi dâng lên cảm xúc ngưỡng mộ. Ở kiếp trước, cô cũng có suy nghĩ sẽ cùng luật sư du lịch vòng quanh thế giới. Hai người bọn họ tốt nghiệp nhiều năm như vậy, đã sớm kiếm đủ tiền rồi. Trên đường du lịch ngoại trừ việc có thể ngắm phong cảnh, còn có thể chứng kiến cuộc sống của con người trên thế giới, đây cũng là sự rèn luyện đối với bản thân bọn họ.
Nhưng thành phố H vẫn luôn kéo chân cô, khiến cô không thể nào yên tâm rời đi. Nơi này luôn có tội ác, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, sao cô có thể trực tiếp rời đi?