Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 279

Chương 279 -
Chương 279 -

Việc có thể phát hiện quy tắc sai cũng là một bí mật quan trọng như việc cô xuyên qua, Tô Dung tuyệt đối sẽ không để lộ trắng trợn ra trước mặt bất cứ người nào.

Đối với đề nghị của Tô Dung, bà Hoa hoàn toàn thoải mái: “Cháu muốn tìm người cháu quen biết ngày hôm qua tên Phùng Ngọc Linh sao?”

Tô Dung gật đầu: “Là cô ấy, bà không cần quá lo lắng. Cháu sẽ nhờ cô ấy mở loa, chỉ cần cháu có thể xác nhận đối phương thật sự là điều tra viên thì sẽ không có vấn đề gì.”

Sau khi xác định xong, hai người đường ai nấy đi, từng người một đi ăn cơm. Ở cửa nhà ăn, Tô Dung nhìn thấy Phùng Ngọc Linh đang ở phía xa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Cô nở nụ cười, nhanh chóng bước qua: “Ngọc Linh, cùng đi ăn cơm không?”

Nhìn thấy cô đến, trên mặt Phùng Ngọc Linh cũng lộ ra nụ cười tươi. Vốn dĩ cô ấy đang đợi Tô Dung, thấy đối phương đến đúng hẹn, đương nhiên rất vừa lòng.

Khi ăn cơm, Tô Dung lại nói những lời khách sáo như thường lệ, cô rất tò mò về cơ cấu tổ chức của công ty, nhưng lại không có quá nhiều thời gian để đi ra ngoài dạo, cho nên chỉ có thể dò hỏi những việc này từ Phùng Ngọc Linh.

Trong công ty này có rất nhiều bộ phận, bộ phận hành chính, bộ phận chăm sóc khách hàng, bộ phận tiêu thụ, bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm…… Trong đó bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm hợp tác với xưởng chế biến đồ đóng hộp, mối quan hệ giữa hai bộ phận này không thể phân biệt rõ.

Khi nghe thấy “Bộ phận nghiên cứu phát minh sản phẩm”, Tô Dung đột nhiên nhận ra, đến đây hai ngày, vậy mà cô vẫn chưa tìm hiểu rõ sản phẩm của “Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ” rốt cuộc là cái gì.

Trong công ty không xuất hiện đồ đóng hộp, nhưng có lẽ những tài liệu liên quan đến đồ đóng hộp đang ở trong bộ phận nghiên cứu và phát minh sản phẩm.

Nếu có khả năng, cô cũng muốn đến nơi này xem thử, nói không chừng sẽ phát hiện ra manh mối mới.

Tuy nhiên hiện tại vẫn còn quá sớm, ăn cơm xong, Tô Dung nói ra thỉnh cầu của mình với Phùng Ngọc Linh: “Cậu có thể gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty chúng ta không?”

“Hả? Vì sao?” Phùng Ngọc Linh nghi hoặc hỏi.

Tô Dung ngượng ngùng cười nói: “Như vậy có thể tăng thành tích.”

Câu trả lời này vô cùng hợp lý, Phùng Ngọc Linh sảng khoái đồng ý: “OK không thành vấn đề, không ngờ áp lực của các cậu lại lớn như vậy, còn phải tự mình tìm khách hàng.”

Sau khi hai người bàn bạc ổn thỏa, đúng hai giờ, Phùng Ngọc Linh trực tiếp ấn số gọi điện, hơn nữa còn bật loa ngoài.

Đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên âm thanh, là giọng nói của người váy vàng. Vì để không bị phát hiện, Phục Ngọc Linh còn học theo giọng điệu của những khách hàng mua đồ hộp khen ngợi: “Đồ hộp của ‘ Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ ’rất ngon, tôi thích nhất chính là ăn đồ hộp não. Thịt vô cùng mềm mại, chắc chắn lần sau tôi sẽ tiếp tục mua.”

Vì không muốn làm chậm trễ thời gian vào làm của Tô Dung, nên Phùng Ngọc Linh chỉ nói mấy câu rồi tắt máy.

Còn Tô Dung lại đứng ngây ngốc tại chỗ.

Những lời Phùng Ngọc Linh nói thật sự khiến người ta mơ hồ, khiến người ta rất khó không nghĩ đến não trong đồ hộp là não của ai. Cô nhìn thẻ nhân viên của mình, quả nhiên phát hiện đã được cộng thêm 5 điểm.

Tức là nguồn ô nhiễm không liên quan đến những cuộc điện thoại, chỉ cần nghe khách hàng nói thì sẽ được cộng thêm điểm?

Nhưng Tô Dung vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: “Não mà cậu nói rốt cuộc là não gì?”

“Não heo đấy.” Phùng Ngọc Linh trả lời vô cùng tự nhiên, sau đó còn nhiệt tình nói: “Cậu vẫn chưa ăn sao? Tôi thật sự khuyên cậu nên ăn thử đồ ăn của công ty chúng ta, vô cùng ngon luôn đấy!”

Đây là do đối phương chủ động cho, nên tất nhiên Tô Dung sẽ không bỏ qua cơ hội này: “Nhưng bây giờ cuối ngày tôi mới được trả lương, không đủ để mua đồ hộp của công ty chúng ta.”

“Không sao cả, ngày mai tôi đưa cậu một hộp!” Phùng Ngọc Linh vung tay lên, hào phóng cho Tô Dung một ít phúc lợi.

Mắt thấy thời gian sắp tới, Tô Dung cảm ơn cô ấy, sau đó vội vàng chạy về bộ phận chăm sóc khách hàng.

Sau khi trở về bộ phận chăm sóc khách hàng, Tô Dung trở về chỗ ngồi, gật đầu với bà Hoa: “Không thành vấn đề, người nhận điện thoại vừa rồi đúng là điều tra viên, chính là người ngồi ở bên cạnh. Sau khi Phùng Ngọc Linh gọi điện thoại xong, cháu cũng được cộng điểm.”

“Tại sao lại như vậy?” Bà Hoa nhíu mày, rõ ràng tình huống này không phù hợp với suy đoán của bà ấy. Tô Dung cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng cũng may vẫn có một tin tức tốt: “Nhưng vừa rồi Phùng Ngọc Linh đã nói ngày mai sẽ cho cháu một lon đồ hộp.”

Hiện tại cả hai người bọn họ đều có 102 điểm, dựa theo những gì quy tắc đã nói, thì có thể ăn đồ hộp. Có lẽ mở ra cũng không có vấn đề gì.

Bà Hoa gật đầu, lấy một tờ báo cáo đưa cho Tô Dung: “Khi bà ăn cơm xong cũng đã tranh thủ đi đến bộ phận tiêu thụ, bà đã lấy được một số tài liệu liên quan đến các loại đồ hộp của công ty.”

Hiếm khi được đồng đội giúp đỡ ngược lại, Tô Dung rất cảm động, vừa nhận lấy báo cáo, vừa thuận miệng hỏi: “Sao bà lại đến đó?”

“Bà nói là muốn giới thiệu sản phẩm của công ty chúng ta tốt hơn, nhưng bà già rồi trí nhớ kém, hy vọng đối phương có thể cho bà một ít tài liệu giấy để sử dụng.”

Bà ấy thật sự già rồi, nhưng cũng không giống đã già. Tô Dung nhìn bà, đột nhiên tò mò: “Bà ơi, bà làm sao thông quan nhiều quái đàm như vậy?”

Bà Hoa thật sự thông minh hơn rất nhiều điều tra viên mà cô đã gặp lúc trước, nhưng dù sao tuổi tác của bà ấy cũng đã lớn. Không phải là cô có thành kiến, nhưng người già muốn sống sót thông quan quái đàm khó khăn thì thật sự rất khó. Nếu so sánh với những người trẻ tuổi, thì người già thật sự yếu thế hơn rất nhiều. Đây chính là kết quả không thể thay đổi khi tuổi tác dần lớn hơn.

Bình Luận (0)
Comment