Cô đột nhiên nói như vậy, khiến mọi người đều không hiểu ra sao. Bà Hoa nghi hoặc hỏi: “Cháu đã nói dối chuyện gì?”
Tô Dung ra vẻ áy náy nói: “Thật ra hôm qua quản lý nói cho chúng tôi biết, chúng ta có thể dùng điện thoại người khác để hoàn thành nhiệm vụ.”
Sở dĩ cô nói tin tức này ra, là vì muốn vạch trần hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là: Người khác hoàn toàn có thể thay thế đồng đội của mũ đỏ, giúp cô ta ghi chép nội dung hoàn thành nhiệm vụ, cô ta không cần phải giết người cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên tiền đề để hoàn thành nhiệm vụ là, có người nghe điện thoại và có người ghi chép nội dung cuộc gọi, chứ không nhất thiết phải là một tổ hai người cố định. Nếu không cho dù người khác có thể ghi chép nội dung giúp cô ta, thì cũng hoàn toàn vô dụng.
Lúc này, chuyện thứ hai mà cô muốn tiết lộ đã có tác dụng. Nếu cho dù người khác hỗ trợ thay thế cũng không có tác dụng, vậy nói cách khác tất nhiên mũ đỏ vẫn muốn giết người.
Cho nên cô nói những lời này ra là vì muốn nhắc nhở những người khác, điều tra viên không cần dùng microphone cố định, tất nhiên cũng không cần đồng đội cố định. Nếu một người đã chết, như vậy người còn lại có thể trở thành đồng đội của người khác.
Đây là một cách nhắc nhở rất mơ hồ, sự nhắc nhở này cũng đủ khiến những người thông minh biết được mục đích thật sự của mũ đỏ. Người nghe hiểu tất nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, còn nghe không hiểu, cô cũng không giúp ích được gì.
Tô Dung không phải thánh mẫu, theo cô thấy chỉ có những người thích ứng được mới có thể sống sót trong quái đàm quy tắc. Cô nhắc nhở một câu đã là tận tình tận nghĩa, nếu ngay cả nhắc nhở như vậy cũng không nhận ra thì thật sự rất khó sống sót rời khỏi quái đàm này.
Tóc rẽ ngôi trợn mắt tức giận nhìn cô, không ngờ Tô Dung lại đột nhiên bán đứng chính mình. Rõ ràng hôm qua bọn họ đã bàn bạc với nhau không nói, thế nhưng chỉ mới một ngày mà cô đã nói ra. Anh ta nghĩ thầm: Cô nhóc này quả nhiên không thông minh, không biết nhìn xa, cảm thấy sự nguy hiểm ngày hôm qua qua đi thì lập tức nói sự thật ra, cũng không suy nghĩ xem sau này có xảy ra tình huống giống như vậy hay không.
Trong phòng thật sự có người thông minh nghe hiểu ẩn ý của Tô Dung, việc này thật ra không khó suy nghĩ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mũ đỏ khi trở về. Nhưng vì còn thiếu một chút tin tức mấu chốt, nên trong lúc nhất thời mọi người không thể nghĩ ra được.
Nhưng ngay khi Tô Dung lộ ra tin tức, xâu chuỗi tất cả thông tin có trước đó, chuông cảnh báo trong lòng một số người lập tức reng reng điên cuồng vang lên, ánh mắt nhìn về phía mũ đỏ cũng tăng thêm vài phần cảnh giác.
Thậm chí cô gái váy vàng còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Cô trở về rồi sao, đi rất lâu rồi đấy. Quản lý nói như thế nào? Có biện pháp giải quyết không?”
Mũ đỏ đã nổi lên sát tâm vì nan đề mà quản lý đưa ra, lúc này lại lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ: “Có biện pháp giải quyết, quản lý nói, chỉ cần các người giúp tôi ghi chép nội dung, thì tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu nhân viên ghi chép có thể ghi chép nội dung cho những người khác, thì chỗ của tôi cũng xem như kho điểm cho các nhân viên ghi chép. Làm phiền các nhân viên ghi chép có lòng tốt giúp đỡ tôi một chút, đúng lúc mọi người cũng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ có đúng không?”
Những lời này của cô ta khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình huống không phát triển đến mức xấu nhất, cũng không đến mức một người chết thì phải có một người chôn cùng.
Áo lông xám cũng là nhân viên ghi chép, sợ giúp mũ đỏ ngược lại dẫn lửa thiêu thân, vì thế anh ta cẩn thận nhìn tóc rẽ ngôi: “Lời Hoa Hoa nói có phải sự thật không?”
Lỡ như Tô Dung đang nói dối, vậy nếu bọn họ giúp mũ đỏ, chỉ sợ sẽ làm trái quy tắc.
Trong lòng tóc rẽ ngôi vô cùng bất mãn bĩu môi, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận: “Cô ta nói đúng là sự thật, hôm qua để đề phòng có người ác ý cướp đoạt nhiệm vụ, cho nên chúng tôi quyết định cùng nhau giấu kín chuyện này.”
Cho dù bị lừa, nhưng mọi người đều hiểu được cách làm của hai người Tô Dung. Nếu đổi lại là bọn họ, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như vậy. Dù sao ngoại trừ người có thực lực lấy một địch cả nhóm, nếu không đều sợ hãi bị những người khác bao vây tấn công.
Thời gian tiếp theo, mọi người tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ có một người đến giúp mũ đỏ hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì đồng đội đã chết, người khác đều có đồng đội của chính mình, cũng không tiện làm phiền bọn họ. Cho nên mũ đỏ cũng không hề kiếm nhiều điểm như ngày hôm qua, cứ dựa theo tần suất gọi điện thoại như bình thường. Chỉ cầu hoàn thành nhiệm vụ, không cần điểm cao nhất.
Mãi cho đến giữa trưa, Tô Dung mới nói suy nghĩ ngày hôm qua của mình cho bà Hoa: “Cháu muốn tìm một nhân viên để gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta, xem thử rốt cuộc khách hàng của chúng ta có phải là con người hay không. Cho nên chiều nay cháu sẽ về trễ một chút, bà không cần lo lắng.”
Chỉ cần khống chế cuộc gọi này trong vòng mười phút, cô có thể trở về kịp thời trước khi vi phạm quy tắc.
Tô Dung không hề che giấu thứ gì trước mặt bà Hoa, dù sao hai người họ là đồng đội. Nếu giả ngu giả ngơ trước mặt đồng đội cần hợp tác, kết quả cuối cùng chính là trở thành công cụ hoặc hợp tác thất bại.
Hợp tác ngắn hạn với tóc rẽ ngôi giống ngày hôm qua thì không sao cả, nhưng cô phải hợp tác với bà Hoa trong toàn bộ quái đàm, cô vẫn nên biểu hiện thông minh một chút.
Nhưng cô cũng sẽ không để lộ chuyện mình từng trao đổi với những người bên ngoài công ty, mới có thể có linh cảm trong chuyện này. Dù sao rõ ràng quy tắc đã ra lệnh không được giao lưu với người bên ngoài, cô hoàn toàn không thể tìm ra một lý do hợp lý cho việc vì sao mình lại biết đó là quy tắc sai lầm.