Lý Chí tử vong rất kỳ lạ, cũng khiến mọi người có lòng cảnh giác, dù sao không ai muốn chết không rõ lý do ở bên ngoài công ty.
Trong lúc nhất thời Tô Dung không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Lý Chí lại là người chết đầu tiên, tuy rằng trong quái đàm ai cũng là người có khả năng chết đầu tiên, nhưng trong quái đàm này rõ ràng không thích hợp. Cả ngày ở trong công ty đầy nguy hiểm cũng không chết người, nhưng sau khi về nhà lại có người chết. Nói cái chết của anh ta không liên quan đến công ty Tô Dung không hề tin.
“Bà Hoa, bà nói xem Lý Chí đã chết thế nào?” Tô Dung chống đầu hỏi.
Bà Hoa cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nghe vậy thì sửa sang lại mái tóc hoa râm của mình trả lời: “Hôm nay sau khi tan làm đến ký túc xá của anh ta thăm dò xem có phát hiện manh mối gì không. Bà rất tò mò vì sao cậu ta lại là người chết đầu tiên. Cậu nhóc đó trầm mặc ít lời, hẳn là người cẩn thận, chết quá kỳ lạ.”
Rõ ràng bà ấy và Tô Dung có cùng suy nghĩ, cho rằng chắc chắn có nguyên nhân dẫn đến việc Lý Chí chết đầu tiên. Tuy nhiên khác với Tô Dung, bà ấy căn cứ vào tính cách của Lý Chí để suy đoán.
Suy nghĩ một chút, bà Hoa bổ sung: “Bà nghi ngờ có liên quan đến điểm số.”
“99 điểm không phải cao nhất cũng không phải thấp nhất, điểm đặc biệt duy nhất đó chính là nó rất gần với con số 100.” Đây chính là điểm đặc biệt duy nhất mà Tô Dung có thể nghĩ đến cho con số 99.
“Có lẽ chính là như vậy?” Bà Hoa ngẩng đầu, đôi mắt hơi vẩn đục, nhưng tràn đầy trí tuệ tĩnh lặng nhìn cô, lặp lại: “Có lẽ chính là bởi vì điểm của cậu ta gần 100 nhất, cho nên mới là người đầu tiên bị giết chết.”
Suy đoán này là từ kết quả dẫn đến quá trình. Đây chính là phương pháp mà một thám tử như Tô Dung không tán thành, bởi vì căn cứ theo kết quả để phỏng đoán quá trình sẽ xuất hiện rất nhiều yếu tố quản lý.
Ví dụ như nhìn thấy một người đàn ông tát một người phụ nữ, dựa theo quá trình suy đoán quản lý có thể sẽ cho rằng “Người đàn ông bạo hành người phụ nữ”, hoặc là “Người phụ nữ khinh thường người khác nên người đàn ông mới đánh cô ta”.
Đơn giản chính là mông quyết định đầu.
Có lẽ sự thật cũng không liên quan đến hai cái này, nói không chừng chỉ là người đàn ông đuổi muỗi cho người phụ nữ mà thôi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cách nói của bà Hoa cũng không phải hoàn toàn phi logic, dù sao điểm số ban đầu của bọn họ cũng là 100, cũng rất hợp lý khi nghi ngờ rằng người xảy ra chuyện có điểm số gần 100 nhất.
Nhưng khi đưa ra suy đoán táo bạo thì cần phải cẩn thận chứng thực. Có suy đoán, phải tìm được chứng cứ.
Chứng cứ cũng dễ tìm, chỉ cần xem thử người có điểm số cuối cùng ngày hôm nay gần 100 nhất ngày mai có chết hay không thì sẽ biết
Trong lòng đưa ra quyết định, Tô Dung bắt đầu làm việc. Hôm nay cô không dùng phương pháp bị khiếu nại để tăng cao hiệu suất điện thoại, dù sao thời gian cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải khiến bản thân bị khiếu nại.
Tuy nhiên bên cạnh lại có mấy tổ quyết định bị khiếu nại để nâng cao hiệu suất, như vậy có thể nhanh chóng kiếm điểm. Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, cho nên cũng không làm phiền nhau.
Qua hai mươi phút, rốt cuộc mũ đỏ đã trở lại. Cô ta đứng ở cửa, ánh mắt nhìn quét qua bộ phận chăm sóc khách hàng một vòng.
Khi cô ta trở về Tô Dung đã chú ý đến cô ta, cũng vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô ta.
Ánh mắt mũ đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô đầy ẩn ý, sau đó lại chán ghét quay đi, nhìn những người khác.
Tô Dung: “?”
“…… Ánh mắt của cô ta không đúng lắm.” Bà Hoa đột nhiên mở miệng.
Tô Dung không trả lời, nhưng trong lòng cô cũng nghĩ như thế. Cô vô cùng hiểu ánh mắt đó, đó chính là ánh mắt khi đã hạ quyết tâm giết người.
Loại cảm giác đập nồi dìm thuyền, lại mang theo vài phần điên cuồng, cô đã vô cùng quen thuộc.
Sao lại như thế? Là do mũ đỏ đã bị ô nhiễm sao? Nếu không sao vừa trở về đã muốn giết người?
Không, đối phương không giống bị ô nhiễm. Nếu bị ô nhiễm, cô ta phải hưng phấn khi được giết người mới đúng chứ, giống như những người bị ô nhiễm trong ký túc xá số 44, chứ không phải vẻ mặt này.
Nếu không phải bị ô nhiễm, vậy sự thay đổi này có lẽ có liên quan đến việc cô ta vừa nói chuyện với quản lý.
Mũ đỏ đã đi hỏi bản thân chỉ có một mình thì có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không……
Tổng hợp tất cả manh mối và những việc xảy ra hôm nay mà mình biết, Tô Dung nhanh chóng đưa ra đáp án. Xem ra chỉ có một người thì không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng một tổ lại chỉ cần có hai người.
Mũ đỏ không thể gia nhập tổ nhóm nào nữa, nhưng cô ta cũng không muốn chết, vậy chỉ có thể biến tổ nhóm nào đó thành một người, như vậy cô ta có thể thuận lợi trở thành đồng đội của người kia.
Vậy phải làm thế nào để từ hai người biến thành một người?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Như vậy một vấn đề khác liền xuất hiện, cô có nên nhắc nhở mọi người phải cẩn thận mũ đỏ không?
Cô biết mũ đỏ muốn giết người, là một “Người phát hiện” chẳng lẽ muốn cô khoanh tay đứng nhìn sao? Tô Dung tuyệt đối không phải là một người chính nghĩa, nhưng sở dĩ cô lựa chọn trở thành thám tử, chính là bởi vì cô không muốn khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng biết mũ đỏ muốn giết người là vì tự cứu chính mình, cô ta không giết người thì chắc chắn cô ta sẽ chết. Vì mạng sống của mình mà giết người, rõ ràng không đúng, nhưng cũng không có gì đáng trách.
Đối với sự thật mà mình đã đoán ra, đây là một nan đề đối với Tô Dung. Nếu nói ra mục đích của mũ đỏ, mũ đỏ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu không nói ra sẽ có một người khác chết. Nếu cô có ý thức đạo đức nặng hơn, cho dù là chọn ai trong hai người cũng đều khiến lương tâm cô bất an.
Mắt thấy mũ đỏ vẫn còn đứng ở cửa quan sát mọi người, giống như đang tìm xem bản thân phải giết ai, Tô Dung đột nhiên đứng lên cao giọng nói: “Thật ra hôm qua tôi đã nói dối.”
--------------------