Nhưng việc “Nó” thích làm kẻ ác để có niềm vui cũng không phải là việc xấu, Tô Dung có cảm giác tất cả những việc này chỉ là trò chơi với “Nó” mà thôi, cùng lắm cũng chỉ thêm một mục đích “Xâm chiếm Trái Đất”.
Nhưng xét đến cùng vẫn là một trò chơi.
Lắc đầu, quét sạch những suy nghĩ này. Tô Dung ngẩng đầu nhìn về phía “Ngân hàng bất quy tắc” huy hoàng trước mặt.
Ngân hàng này là một sản phẩm hiện đại tuyệt vời, trong thế giới hiện đại của quái đàm cũng có. Tuy nhiên cũng chỉ có một ngân hàng lớn, chính là “Ngân hàng bất quy tắc” này.
Nó được ba tổ chức cùng nhau sáng lập và quản lý, bởi vậy quyền uy rất cao, dân chúng cũng không cần lo lắng vì nguyên nhân quỷ quái đột nhiên tàn sát bừa bãi mà ngân hàng đột nhiên đóng cửa.
Nếu không phải bản thân thật sự không có tiền, Tô Dung cũng định đi vào trong làm một tấm thẻ ngân hàng.
Sau khi nhìn một lúc, Tô Dung quyết đoán xoay người rời đi. Lần này đi đến đây cũng chỉ vì mở rộng tầm mắt, hiện tại Tô Dung không có ý định nhận nhiệm vụ đó ngay lúc này.
Ít nhất phải chờ đến khi cô thăm dò quái đàm này rõ ràng, mới có thể suy xét đến việc có nhận hay không. Dù sao nhiệm vụ nằm vùng cũng rất nguy hiểm, cô không thể tăng độ khó lên cấp địa ngục trong một quái đàm khó khăn, cô sẽ chết.
Trở lại ký túc xá của nhân viên, dựa theo số trên thẻ nhân viên tìm thấy phòng của mình, Tô Dung quẹt thẻ vào cửa. Đây là một căn phòng đơn giản, có lẽ bởi vì ngăn chặn việc nhóm thực tập sinh lén lút vi phạm quy tắc để tiếp xúc với nhau, cho nên mới sắp xếp như vậy.
Không thể không nói đây chính là một nơi dừng chân tốt nhất trong quái đàm, chẳng những phòng đơn, hơn nữa trong ký túc xá cũng không có bất cứ quy tắc nào, cũng không có nơi nào nhìn quỷ dị, ngoại trừ chiếc điện thoại bàn nằm trên bàn giống với bộ phận chăm sóc khách hàng.
Nhưng quy tắc không nhắc đến, có lẽ không cần quá đề phòng, có thể ngủ một giấc thật ngon trong quái đàm cũng không dễ dàng.
Lúc này Tô Dung vẫn còn ôm vọng tưởng tốt đẹp như vậy, mãi cho đến khi đi làm vào ngày hôm sau, cô mới biết suy nghĩ hôm qua của mình ngây thơ như thế nào.
Buổi sáng 7 giờ 40, Tô Dung đi đến cửa công ty. Đã có vài điều tra viên đến chỗ này, đều ngoan ngoãn chờ ở cửa. Những người khác cũng lục tục tới, không ai đi vào đầu tiên.
Thời gian đi làm là 8 giờ đúng, nên bọn họ đều đến sớm để tránh bị trễ giờ do các tình huống bất ngờ xảy ra trên đường đi. Nhưng dù sao quy tắc cũng không cho tăng ca, ai biết đi vào trước có tính là tăng ca hay không. Cho nên mọi người đều chỉ chờ ở cửa.
Chờ đến 7 giờ 55 phút, sắc mặt của mũ đỏ trở nên vô cùng khó coi. Mọi người đều biết vì sao lại như vậy —— đồng đội của cô ta vẫn chưa đến.
Có thể đi vào quái đàm khó khăn, ý thức thời gian đều rất tốt. Trong quái đàm những người có cảm giác về thời gian không tốt đều chết sớm, hoàn toàn không đến được nơi này.
Cho nên đồng nghiệp nam kia đã lâu như vậy vẫn chưa đến rất có thể anh ta sẽ không đến được nữa.
Hiện tại chỉ còn lại năm phút, cô ta không thể trở về gọi người. Đương nhiên quan trọng nhất chính là bản thân mũ đỏ cũng không dám trở về. Lỡ như đúng lúc đối phương đang giằng co với quỷ quái, cô ta qua đó ngoại trừ chết cùng đối phương cũng không có tác dụng gì.
Chẳng bao lâu sau đã đến 8 giờ, mọi người nối đuôi nhau đi vào. Dường như quản lý đang cố ý đợi bọn họ, chờ sau khi mọi người đi vào mới cao giọng tuyên bố: “Bởi vì cơ thể anh Lý không khỏe nên đã bị sa thải, giải thích cho mọi người.”
Ở đây chỉ có một người không đến, cho nên Lý Chí chính là đồng nghiệp của mũ đỏ.
Mọi người đều hiểu rõ anh ta không thể bị sa thải vì nguyên nhân “Cơ thể không khoẻ”, rất có thể anh ta đã vi phạm quy tắc, hoặc gặp phải quỷ quái nên tử vong.
Nhưng không phải ở bên ngoài công ty sẽ an toàn sao? Mười ba người khác hoàn hảo không tổn hao gì đã chứng minh điều này. Vì sao anh ta lại chết?
Tô Dung cẩn thận nhớ lại biểu hiện ngày hôm qua của Lý Chí, nếu so sánh anh ta và mũ đỏ, anh ta thật sự không khiến mọi người chú ý, cũng không nói chuyện quá nhiều, cho dù là Tô Dung cũng chỉ nhớ được diện mạo của anh ta, và điểm cuối cùng.
Anh ta có 99 điểm, một con số khiến người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rất khó chịu.
Thật ra, nếu người chết là mũ đỏ, Tô Dung có thể chắc chắn điểm càng cao chết càng nhanh, dù sao mũ đỏ cũng là người có số điểm cao nhất.
Nhưng người chết lại là đồng nghiệp của cô ta, một người điểm không cao nhất cũng không thấp nhất, gần ở giữa.
Sau khi nói xong những lời này quản lý liền rời đi, dường như mũ đỏ nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng chạy theo quản lý.
Mọi người đều hiểu rõ cô ta đi làm gì, chắc chắn là muốn hỏi một người có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không. Dù sao đồng nghiệp của cô ta đã chết, quy tắc quy định một người không thể vừa nhận điện thoại vừa ghi chép nội dung cuộc trò chuyện. Lỡ như một người không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy chẳng phải sẽ quá thiệt thòi sao.
Đặc biệt là quy tắc còn cố ý viết “Thực tập sinh hai người một tổ”, càng chứng minh cho việc chỉ có một người có thể sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được.
Mắt thấy hai người họ rời đi, mọi người cũng không nói gì nữa, cùng nhau đi vào văn phòng của bộ phận chăm sóc khách hàng
Dựa theo quy luật ngày hôm qua, cứ nửa tiếng sẽ có một cuộc điện thoại, mười cuộc điện thoại tổng cộng tốn khoảng 5 tiếng, thời gian làm việc ngày hôm nay có lẽ sẽ đủ.
Cho nên mọi người cũng không vội vã bắt đầu làm việc, mà sôi nổi thảo luận chuyện vừa rồi.