Mọi người đều biết, quán ăn chính là nơi để thám thính tin tức tốt nhất, cho dù là cổ đại hiện đại hay trong ngoài nước đều như thế.
Tô Dung gọi một bát hoành thánh chay, trong thời gian chờ thức ăn nhàm chán cô trò chuyện linh tinh cùng với bà chủ. 5 giờ rưỡi đã ăn cơm dù sao cũng có chút sớm, nhà hàng nhỏ này không có ai khác, tất nhiên bà chủ cũng không ngại nói chuyện với cô một lát.
Vấn đề mà những cô gái trẻ thường gặp phải đều là tình yêu, hôn nhân và công việc, Tô Dung tùy tiện nói hai ba câu về gia đình, sau đó liền chuyển chủ đề lên công việc.
“…… ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ ’ sao? Đó chính là công ty hàng đầu trong thành phố của chúng ta, cô gái nhỏ thật có bản lĩnh.” Bà chủ khen ngợi
Tô Dung tỏ vẻ ngượng ngùng cười nói: “Cũng là do em có vận may tốt, may mắn thông qua phỏng vấn. Nhưng hiện tại vẫn còn đang trong kỳ thực tập, cũng không chắc chắn có thể ở lại công ty.”
Bà chủ không quá hiểu biết về những chức vụ trong “Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ”, chỉ có thể cố hết sức cổ vũ đối phương.
Tuy nhiên Tô Dung cũng không dừng lại ở đề tài này, uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Em làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng trong công ty, có lẽ chị gái cũng thường xuyên ăn đồ hộp của công ty chúng em đúng không? Có từng gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng không ạ?”
Lúc trước cô đã có suy đoán, có lẽ những người ở thành phố này đều không biết đến sự tồn tại của bộ phận chăm sóc khách hàng, dù sao những khách hàng mà bọn họ phải đối mặt cũng hoàn toàn không giống người bình thường.
Ai ngờ thế nhưng bà chủ lại ngượng ngùng gật đầu: “Em đừng nói, thật ra chị đúng là đã từng gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng của ‘Công ty đồ hộp thịt tươi nhỏ’.”
Tình huống ngoài ý muốn khiến Tô Dung kinh ngạc chớp mắt một cái, vội vàng hỏi: “Là do có ý kiến gì với sản phẩm của công ty sao?”
Bản thân cô chính là người chăm sóc khách hàng, hỏi vấn đề này cũng không đột ngột.
Bà chủ lắc đầu: “Không có, chị gọi điện thoại để khen ngợi mọi người. Phải biết rằng chị thích nhất là đồ hộp của công ty này, cho nên chị liền gọi điện thoại khen ngợi một phen. Bây giờ nghĩ lại không ngờ lại gia tăng lượng công việc cho mọi người? Thật xin lỗi.”
“Không, hoàn toàn không có.” Tô Dung vội vàng nói: “Trên thực tế mỗi ngày chúng em đều có số lượng công việc mục tiêu, nếu không đạt được chỉ tiêu sẽ rất phiền phức. Hơn nữa ai lại không thích nghe được khen ngợi, nghe được có khách hàng khen ngợi sản phẩm của công ty, những người chăm sóc khách hàng như bọn em thật sự rất vui.”
“Thật vậy sao?” Nghe vậy, trên mặt bà chủ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, đặt bát hoành thánh chay trước mặt Tô Dung: “Vậy chị yên tâm rồi.”
Khi ăn hoành thánh cũng không tiện nói chuyện, Tô Dung cũng không có thói quen tốt đẹp như lúc ăn lúc ngủ thì không được nói chuyện, nhưng với loại thức ăn có canh như thế này lại vừa ăn vừa nói thì thật sự rất bất lịch sự.
Cho nên cô đã suy nghĩ trong khoảng thời gian này.
Đừng thấy vừa rồi bà chủ giống như không nói ra thứ gì, nhưng thật ra lại lộ ra rất nhiều tin tức.
Nếu bộ phận chăm sóc khách hàng thật sự tồn tại, vậy thật sự sẽ có dân địa phương trong thành phố gọi điện thoại cho bọn họ, vậy suy đoán những khách hàng mà bọn họ đối diện đều là quỷ lúc trước của cô có thể đã sai, ít nhất không phải tất cả đều là quỷ.
Dù sao công ty chỉ có một bộ phận chăm sóc khách hàng, điện thoại của dân địa phương trong thành phố chắc chắn cũng do những thực tập sinh như bọn họ nhận.
Nhưng mỗi một người, không đúng, mỗi một khách hàng đều mang đến cho Tô Dung cảm giác bị ô nhiễm, cho dù là khen ngợi hay góp ý. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước cô lại cho rằng tất cả khách hàng đều là quỷ quái.
Nhưng hiện tại phán đoán này đã bị phủ định, vậy tại sao cô luôn có cảm giác bị ô nhiễm?
Rõ ràng bây giờ khi trò chuyện với bà chủ cô không hề có cảm giác không thoải mái.
Chẳng lẽ là do chiếc điện thoại bàn đó?
Nếu thật sự là như vậy, Tô Dung không thể không nghi ngờ điện thoại bàn đó chính là nguồn ô nhiễm của quái đàm này. Tuy rằng cô biết có khả năng sẽ không đơn giản như vậy.
Tóm lại bọn họ cần phải phân biệt thân phận của khách hàng gọi điện thoại đến bộ phận chăm sóc khách hàng, không loại trừ khả năng hiện tại dân địa phương là người thường, chờ đến khi vừa gọi điện thoại lại đột nhiên thay đổi.
Nhưng không có cách nào để nghiệm chứng, bọn họ không có di động, không thể gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng. Nếu yêu cầu quản lý gọi điện thoại, cũng không thể quan sát phản ứng của cô ta. Dù sao nếu rời khỏi trong giờ làm việc, tuy rằng quy tắc không ghi chép, nhưng chỉ sợ lễ tân sẽ không cho phép.
Đột nhiên, hai mắt Tô Dung sáng ngời, cô đã nghĩ ra một cách. Không thể quan sát người ngoài công ty, nhưng người trong công ty thì có thể quan sát đúng không? Bọn họ không có di động, không đồng nghĩa với việc những dân địa phương ở đây cũng không có.
Tuy rằng nếu để người trong công ty thực hiện thí nghiệm này thì có thể dẫn đến các biến số ngẫu nhiên, dù sao trong công ty và ngoài công ty đều có sự khác biệt nhất định.
Nhưng đây chính là cách tốt nhất hiện tại cô có thể nghĩ ra, vừa không mạo hiểm, thao tác lại dễ dàng, dù sao cũng phải thử một lần.
Cơm nước xong, Tô Dung lại đi dạo bên ngoài trong chốc lát. Thật ra nơi này cũng không có gì để ngắm, thoạt nhìn vô cùng giống với những thế giới quái đàm bình thường, nhưng điều này cũng khiến cô cảm thấy rất hứng thú với thế giới này.
Rốt cuộc “Nó” muốn làm gì? Tạo ra một thế giới quái đàm giao hòa với thế giới thực tế. Thật không dám giấu giếm, thiết kế kiểu phi logic, vô lý lại tàn nhẫn lấy việc ác làm niềm vui này không khỏi khiến Tô Dung có cảm giác vô cùng quen thuộc.