Lắc đầu, Tô Dung cũng rời đi theo. Ăn xong cơm chiều, trở lại ký túc xá của chính mình, cô nằm trên giường cân nhắc nên giải quyết ba vấn đề trên như thế nào. Có lẽ điện thoại trong ký túc xá cũng thuộc phạm vi quản lý của bộ phận hành chính, cho nên nếu đi tìm bộ phận hành chính, nói không chừng có thể biết được rốt cuộc ai đã gọi điện thoại cho Lý Chí.
Giải quyết vấn đề này trước, mới có thể giải quyết hai vấn đề phía sau, dù sao thông tin bọn họ biết được thật sự quá ít.
Không đúng, vẫn còn có một điểm đáng ngờ —— rốt cuộc là ai đã đưa đồ hộp đó cho Lý Chí?
Trước mắt phải chờ đến ngày mai đi hỏi mũ đỏ, cô ta là đồng đội của Lý Chí, nếu Lý Chí nhận được đồ hộp trong lúc làm việc, mũ đỏ không thể không biết.
Nhưng Tô Dung lại cảm thấy Lý Chí không nhận được đồ hộp trong thời gian đi làm, bởi vì dựa vào biểu hiện ngày hôm nay của mũ đỏ, cô ta thật sự không biết chuyện đồ hộp này. Nếu không khi ở công ty chỉ sợ cô ta đã đưa ra kết luận “Có thể Lý Chí chết vì ăn đồ hộp”.
Ngày mai là thứ tư, cách thời gian kết toán vào thứ sáu không lâu lắm, nhưng những manh mối cần để giải quyết vấn đề lại thiếu rất nhiều. Tô Dung dùng cánh tay che trước mắt, thở dài một tiếng.
Gánh thì nặng mà đường thì xa!
Ngày hôm sau đi làm, cùng thời gian, lại mất đi hai người.
Lần này người bị thiếu chính là người đàn ông đeo kính và đồng đội của anh ta.
Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, lần này không cần đoán mọi người cũng biết có lẽ hai người này đã lành ít dữ nhiều giống như Lý Chí.
Lại có người tử vong ở ngoài công ty, chẳng lẽ nguy hiểm của quái đàm lần này không có mặt ở công ty, mà là ở bên ngoài công ty?
Đã đến giờ đi làm, quản lý lại chờ trước quầy lễ tân một lần nữa, tuyên bố cái chết của hai người mắt kính giống như dự đoán của mọi người.
Đến tận bây giờ, mười bốn điều tra viên chỉ còn lại mười một người.
Quái đàm này có thời gian tổng cộng 5 ngày, mới hai ngày đã chết ba người, thật ra thoạt nhìn vẫn còn rất ôn hòa.
Nhưng trên thực tế cho đến tận bây giờ, ngoại trừ Tô Dung có trò chuyện với những người bên ngoài, những người khác vẫn chưa biết manh mối về quy tắc thông quan đó là sai lầm. Nếu bọn họ vẫn tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, chỉ sợ cũng chỉ có thể thuận lợi sống qua ngày thứ năm, rồi sẽ vui quá hóa buồn, bị sa thải cùng nhau.
Nhiều người thì sức lực cũng lớn hơn, Tô Dung muốn tìm thời gian nhắc nhở mọi người quy tắc đó là sai.
Ngày hôm qua đã có đến hai người chết, hiện tại bộ phận chăm sóc khách hàng vô cùng yên tĩnh. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều muốn có một người đứng ra duy trì đại cuộc.
Cuối cùng vẫn là tóc rẽ ngôi đứng dậy: “Ngày hôm qua sau khi mọi người rời khỏi công ty có tiếp xúc với bọn họ không? Hai người bọn họ là đồng đội, nói không chừng sẽ đi cùng nhau, mọi người có ai nhìn thấy không?”
Mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu, Tô Dung nhớ rõ ngày hôm qua ngoại trừ cô và mũ đỏ có nhiệm vụ trong người nên ra ngoài cùng nhau, những người còn lại đều vì tránh giao lưu vi phạm quy tắc, nên vừa ra khỏi công ty đã đường ai nấy đi.
Trừ phi hai người nhóm đeo kính chờ sau khi mọi người đều đi hết mới tụ tập lại với nhau, nếu không thì có lẽ bọn họ không ở cùng nhau.
“Vậy… Hôm nay đổi hai người khác đi đến ký túc xá của bọn họ à?” Tóc rẽ ngôi hỏi với vẻ không chắc chắn, sau đó dường như nhớ lại điều gì đó, nhìn về phía Tô Dung và mũ đỏ:“Hôm qua các người đến phòng Lý Chí có phát hiện ra điều gì không?”
Mũ đỏ gật gật đầu, nói với mọi người những thứ đã phát hiện ngày hôm qua: “Phòng của Lý Chí có một lon đồ hộp ăn dở và điện thoại để bàn chưa được tắt, tôi có mang lon đồ hộp đó đến đây, mọi người nhìn thử xem.”
Nói xong, cô ta lấy lon đồ hộp từ trong túi xách ra. Đồ hộp được cô ta ngụy trang thành một chiếc hộp, được giữ gìn rất tốt.
“Đồ hộp này……” Trong nháy mắt khi nhìn thấy đồ hộp, mọi người lập tức lộ ra biểu cảm ghét bỏ, thịt trong đó còn tơ máu và đã có giòi, mùi hôi thối ập vào mặt.
Mũ đỏ lên tiếng giải thích: “Hôm qua khi tôi và Hoa Hoa nhìn thấy chính là như vậy, nhưng khi đó nó đã được Lý Chi khui ra gần cả ngày, tôi nghi ngờ lúc đầu khi Lý Chi ăn thì nó hoàn toàn không… Ghê tởm như vậy.”
“Nhưng cho dù là như vậy, thì thịt này cũng không thể thay đổi vì thời gian dài đúng không? Sao anh ta có thể ăn thịt sống như vậy chứ? Thật sự không phải bị ô nhiễm sao?”
Trong lúc bọn họ đang thảo luận vô cùng kịch liệt, bà Hoa đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Tô Dung: “Thịt trong đồ hộp này không có vấn đề gì cả.”
Vừa nghe thấy lời này, Tô Dung lập tức trừng lớn đôi mắt: “Không có vấn đề? Ý của bà là, không phải do nó?”
Bà Hoa gật đầu: “Thoạt nhìn còn rất ngon miệng, nếu không phải nghe mọi người nói, bà còn tưởng rằng Lý Chí thấy thịt trong đồ hộp này quá ngon nên mới bị nó mê hoặc đấy.”
Biết bà Hoa có khả năng miễn dịch trước những ảnh hưởng tiêu cực của ô nhiễm, cho nên những gì bà ấy nhìn thấy chắc chắn là sự thật. Nói cách khác, có khả năng đồ hộp thật sự không có vấn đề gì, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Sau đó cô lại nhìn thoáng qua đồ hộp khiến người ta ghét bỏ, cô suy tư nói: “Có lẽ thật sự như vậy?”
“Cái gì?” Bà Hoa nghe không hiểu.
Tô Dung giải thích: “Có lẽ thật sự giống như những lời bà vừa nói, Lý Chí thật sự vì đồ hộp quá ngon nên mới không nhịn được ăn luôn?”
Thật ra cũng rất có khả năng, nhưng bà Hoa nhanh chóng nghĩ đến một chỗ không thích hợp: “Nếu trong mắt cậu ta thật sự ngon như vậy, vậy tại sao cậu ta không ăn hết?”