Chắc chắn là để bảo đảm an toàn, nhưng là đảm bảo an toàn cho nhân viên hay đảm bảo an toàn cho công ty thì không chắc chắn.
Nhìn Phùng Ngọc Linh không biết gì cả, trong lúc nhất thời Tô Dung không biết nên cảm thán cô ấy may mắn hay bất hạnh.
Cô thở dài, khẩn cầu: “Vì thế có thể để lộ ra một chút được không? Đồ vật anh ta bỏ quên chính là một bức ảnh chụp trắng đen, là loại ảnh luôn luôn mang theo bên người, chắc chắn rất quan trọng với người đó.”
Ảnh chụp trắng đen có ý nghĩa gì trong lòng mọi người đều biết rõ, Phùng Ngọc Linh do dự một chút, nhìn dáng vẻ thành khẩn của Tô Dung, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, tuy nhiên tôi chỉ có thể đưa số điện thoại cho cậu thôi.”
Như vậy là đủ rồi, Tô Dung lập tức gật đầu: “Được được, tôi thay mặt nhân viên đã từ chức kia cảm ơn cậu.”
“Nói tên và số phòng ký túc xá của người đó đi.”
Chờ sau khi Tô Dung nói xong, Phùng Ngọc Linh đăng nhập vào máy tính của mình, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, nhanh chóng tìm ra số điện thoại ngày hôm qua đã gọi đến căn phòng này, giao nó cho Tô Dung.
Sau khi nói cảm ơn một lần nữa, Tô Dung mang theo dãy số thắng lợi trở về, khi trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng thì đã dùng hết tám phút.
Đa số những người khác đều đã trở về, áo lông xám cho rằng đến bây giờ cô mới về là do lúc nãy ở lại nói chuyện với Phùng Ngọc Linh, nên cũng không hỏi nhiều.
Hiện tại chỉ còn tổ của tóc rẽ ngôi váy vàng, và bà Hoa mũ đỏ chưa trở về.
Tầng hai và WC, Tô Dung cau mày, trực giác nói cho cô biết hai nơi này đã xảy ra chuyện gì đó.
Khi sắp đến thời gian mười phút, bốn người cùng nhau trở lại. Sắc mặt của bà Hoa và mũ đỏ vẫn như bình thường, nhưng sắc mặt của hai người khác lại trắng bệch rất khó coi.
Không đợi mọi người đặt câu hỏi, mũ đỏ tự giác nói: “Chúng tôi đã tìm được thi thể trong WC, người đó trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt, thoạt nhìn là bị hù chết. Cô ta ở phòng trong cùng của WC, bên cạnh dựa vào cửa sổ, phía dưới cửa sổ có đặt một chiếc điện thoại bàn màu đen giống hệt điện thoại trong văn phòng chúng ta. Có một lon đồ hộp chưa mở nằm bên ngoài WC.”
Rõ ràng cô ta không ăn đồ hộp, hơn nữa còn bị hù chết. Cái chết này hoàn toàn khác với Lý Chí. Tuy rằng bọn họ không biết có phải Lý Chí cũng bị hù chết hay không, nhưng anh ta chết chắc chắn có liên quan đến việc vi phạm quy tắc ăn đồ hộp. Tuyệt đối không giống cô gái tóc ngắn này.
Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía tóc rẽ ngôi: “Trước khi ăn cơm cô ta có bao nhiêu điểm?”
“Là 97 điểm.” Tóc rẽ ngôi trả lời, trong lòng cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cô cảm thấy những người điểm số dưới 100 sẽ có cách chết khác với những người có điểm từ 100 trở lên sao?”
Tóc rẽ ngôi và đồng đội của anh ta cũng vì suy đoán lúc trước của Tô Dung nên tự khiến bản thân bị khiếu nại, trong đó đồng đội của anh ta là nhân viên ghi chép, nên có điểm cao hơn anh ta.
“Tôi cũng không chắc chắn, lúc trước bà Hoa đã từng thảo luận vấn đề này với tôi, tôi cảm thấy có thể là như vậy. Nếu không tại sao phải chia ra hai loại điểm như vậy chứ?” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng Tô Dung gần như đã xác định 100 điểm chính là ranh giới, trên và dưới có cách chết rất khác nhau: “Tóm lại phải chờ ngày mai xem thử cách chết của hai người kia rồi mới có thể đưa ra suy đoán.”
Áo thun đen ở một bên đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao sắc mặt của hai người lại khó coi như vậy?”
Nói đến vấn đề này, biểu cảm của hai người họ càng khó coi hơn. Mũ đỏ gục mặt xuống, dáng vẻ thâm cừu đại hận: “Chúng tôi gặp được quản lý ở tầng hai, cô ta nói thấy chúng tôi quá rảnh rỗi, vậy buổi tối hôm nay chúng tôi phải làm thêm giờ.”
Loại việc như tăng ca, đặc biệt chính là thông báo tăng ca đột xuất, vốn dĩ chính là ác mộng của những người đi làm. Huống chi đây là quái đàm quy tắc, ở lại công ty thêm một phút, thì sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm.
Quy tắc đã nói không thể tăng ca, nhưng đồng thời cũng đã nói không được từ chối yêu cầu của quản lý. Lúc ấy mọi người lập tức nhận ra đây là tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Áo sơmi lập tức hỏi: “Vậy các người nói như thế nào?”
Áo lông xám cười nhạo một tiếng: “Anh nhìn dáng vẻ của bọn họ xem, có giống như đã nhận được câu trả lời thỏa đáng không?”
Cho dù bọn họ cảm thấy khó chịu trước dáng vẻ hả hê vui sướng khi người gặp họa của anh ta, nhưng hai người mũ đỏ cũng không thể không thừa nhận anh ta nói đúng, lúc ấy vì thời gian cấp bách, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra được lý do hợp lý, nên chỉ đành đồng ý trước, sau khi trở về lại nghĩ cách.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung nhận ra, bọn họ vẫn còn một cơ hội để từ chối quản lý—— chính là khi tan làm ngày hôm nay.
Đồng đội của tóc rẽ ngôi đã chết, hôm nay khi tan làm chắc chắn quản lý sẽ đến tuyên bố việc cô ta bị sa thải, đến lúc đó chính là thời gian tốt nhất để bọn họ từ chối yêu cầu tăng ca của quản lý.
Tất nhiên, làm thế nào để từ chối mà không phải được xem là từ chối trong quy tắc, vẫn là một nan đề rất lớn.
Tuy nhiên cũng may chỉ có hai người bọn họ gặp rắc rối, những người khác cũng không liên quan. Tất cả mọi người ở đây đều sôi nổi thu hồi ánh mắt, tránh việc tiếp xúc với họ rồi lại nhận được tín hiệu cầu cứu.
Cũng may hai người váy vàng cũng tự hiểu bản thân mình, biết mấy người bọn họ sẽ không giúp đỡ họ, nên chỉ có thể ảm đạm ngồi xuống suy nghĩ đối sách.
Mắt thấy không có sự việc ngoài ý muốn tiếp tục xảy ra, Tô Dung biết cô phải nói cho mọi người biết việc bị khiếu nại quá nhiều lần có thể sẽ không còn khả năng thông qua kỳ thực tập.