Bọn họ cũng biết, những gì tóc rẽ ngôi nói là sự thật. Nếu đồng đội của anh ta thật sự đã chết, vậy thì chính là người đầu tiên chết trong công ty. Ở ngoài công ty bọn họ không thể giao lưu với nhau, nhưng ở trong công ty lại có thể không cần kiêng nể gì thảo luận nguyên nhân cái chết với nhau.
Tuy nhiên chết ở công ty chưa chắc đã đặc biệt, có khả năng chỉ là do cô ta không may mắn. Mọi người không nói gì, muốn đối phương đưa ra càng nhiều lợi ích. Nếu tóc rẽ ngôi đồng ý tốn một chút tiền tệ quái đàm để thuê bọn họ, thật ra bọn họ cũng không ngại giúp anh ta chuyện này.
“Quan trọng nhất chính là…” Tóc rẽ ngôi thả ra đại chiêu: “Không lẽ các người không muốn xem thử có thể tìm thấy thi thể hay không sao? Nếu tiếp tục chậm trễ, lỡ như công ty dọn thi thể đi mất, vậy chỉ có thể chết vô đối chứng.”
“Xoạt xoạt xoạt!”
Mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.
Đúng vậy! Thi thể, sao bọn họ lại không nghĩ đến chứ? Đây có thể là thời gian gần nhất khi bọn họ tiếp xúc với người chết, nếu tốc độ nhanh hơn, nói không chừng thật sự có thể tìm được thi thể.
Cho dù không tìm thấy thi thể, cũng có thể chứng minh một số việc khác.
Thấy cuối cùng bản thân cũng đã khiến mọi người tích cực hơn, trong mắt tóc rẽ ngôi hiện lên vẻ đắc ý. Anh ta chỉ nói đồng đội đã chết, nếu giúp đỡ thì sẽ có lợi ích. Nhưng lại không nói nếu đồng đội chưa chết thì phải làm sao. Dù sao đây cũng là do mọi người tự hỗ trợ tìm kiếm, anh ta cũng sẽ không bồi thường cho bọn họ.
Vì tìm kiếm thi thể, thời gian gấp gáp. Tóc rẽ ngôi nhanh chóng sắp xếp mọi người lại một lần nữa, sau đó lại sắp xếp địa điểm thăm dò, hơn nữa còn rất phúc hậu để lại chỗ nguy hiểm nhất chính là tầng hai để bản thân tự thăm dò, váy vàng xung phong nhận việc đi cùng anh ta.
Sở dĩ phân chia đồng đội lại một lần nữa là vì phòng ngừa việc có đồng đội tìm thấy thi thể nhưng lại che giấu không báo, tự mình nghiên cứu.
Đồng đội mới của Tô Dung là áo lông xám, nơi bọn họ được chia đến là bộ phận hành chính. Đối với việc này Tô Dung cũng rất vừa lòng, tại bộ phận hành chính nói không chứng có thể tìm ra manh mối cuộc gọi mê hoặc Lý Chí, cho dù không tìm được thi thể người chết cũng không bị lỗ.
Thời gian làm việc, bên ngoài hành lang không có người đi lại. Tất cả nhân viên đều đang làm việc ở vị trí của mình, rất yên tĩnh.
Mọi người không làm kinh động bọn họ, từng người đi đến địa điểm đã hẹn trước. Bà Hoa và mũ đỏ đến WC, áo thun đen và đồng đội của áo lông xám đến bộ phận tiêu thụ, áo sơ mi và đồng đội của áo thun đen đến bộ phận nghiên cứu và phát minh sản phẩm.
Phùng Ngọc Linh ở bộ phận hành chính, hơn nữa vị trí còn ở phía sau. Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tô Dung và áo lông xám tiến vào từ khe cửa. Cô ấy trừng lớn đôi mắt, nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?”
Vốn dĩ thấy có dân địa phương ở đây, áo lông xám có chút căng thẳng, cơ bắp ở chân phát lực, chuẩn bị chạy trốn mọi lúc. Nghe thấy lời Phùng Ngọc Linh nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Dung chứa đầy sự kinh ngạc, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt lại biểu lộ suy nghĩ vô cùng chói lọi —— “Cô còn quen biết người dân ở đây sao?”
“Tôi có một người bạn ở bộ phận chăm sóc khách hàng không trở về, là một cô gái, đại khái khoảng 1 mét 5, tóc ngắn, trên đầu còn có một cái kẹp tóc, cậu có gặp cô ấy không?” Tô Dung gọn gàng dứt khoát hỏi.
Việc này cũng không cần giấu giếm, dù sao cũng không phải bọn họ giết người. Cho dù Phùng Ngọc Linh thật sự nhìn thấy thi thể cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Phùng Ngọc Linh chỉ lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp người này, sau khi chúng ta ăn cơm xong thì tôi trực tiếp trở về đây. Tôi đi giúp cậu hỏi mấy người phía trước xem có ai từng gặp cô ấy không.”
“Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.” Tô Dung lập tức nói lời cảm ơn. Đã có người đồng ý hỗ trợ, vậy cứ nằm chờ thôi.
Chờ cô ấy đi rồi, áo lông xám lập tức hỏi: “Sao cô lại quen biết cô ta?”
“Anh không kết bạn sao?” Tô Dung dùng biểu cảm vô tội hỏi lại một câu, sau đó liền không quan tâm đến áo lông xám nữa, tiến lên đi tìm Phùng Ngọc Linh. Cô không có nghĩa vụ phải giải thích với đối phương, đặc biệt là loại người miệng lưỡi chất vấn như vậy, Tô Dung nói cho anh ta biết mới là gặp quỷ đấy.
Áo lông xám bị nghẹn một câu sửng sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết Tô Dung thật lòng nói chuyện với anh ta, hay là đang cố ý dỗi anh ta.
Lúc đó Phùng Ngọc Linh cũng đã hỏi xong, tiếc nuối lắc đầu với Tô Dung: “Không ai gặp qua người mà cậu nói, tôi nghĩ có lẽ cô ấy không đến bộ phận hành chính.”
Nghe vậy, áo lông xám lập tức thất vọng “Chậc” một tiếng, quay đầu liền đi.
Trong lòng Tô Dung cười lạnh một tiếng, trên mặt nở nụ cười có lỗi với Phùng Ngọc Linh, sau đó hỏi: “Đúng rồi Ngọc Linh, chỗ mọi người có ghi chép danh sách cuộc gọi của nhân viên trong ký túc xá không?”
“Có, danh sách số điện thoại ở ký túc xá các cậu, bọn tôi đều có ghi chép.” Phùng Ngọc Linh gật đầu: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Tô Dung lấy ra lý do đã sớm nghĩ xong: “Hôm trước có một đồng nghiệp ở bộ phận chúng tôi vừa bị sa thải, anh ấy có để lại một số thứ ở bộ phận chăm sóc khách hàng. Nhưng chúng tôi lại không có cách liên lạc với anh ấy, công ty cũng không cho chúng tôi địa chỉ. Chúng tôi chỉ có thể kiểm tra người gọi cho anh ấy vào ngày hôm qua, xem thử có thể liên lạc với anh ấy không.”
Câu trả lời này nằm trong suy đoán của Phùng Ngọc Linh, cô ấy bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, cũng không biết công ty làm sao nữa, chưa bao giờ để lộ bất cứ tài liệu nào liên quan đến nhân viên. Nhưng mà ở một mức độ nào đó, đây cũng xem như là để đảm bảo an toàn.”