Chắc chắn là làm việc chăm chỉ, khách hàng vừa lòng, tốt nhất là hiểu đạo lý đối nhân xử thế một chút.
Tuy nhiên trong quy tắc đã nói không được tăng ca, vậy thật sự không cần quá chăm chỉ.
Vậy sự hài lòng của khách hàng được thể hiện như thế nào? Tất nhiên là số lần bị khiếu nại nhỏ.
Nhận ra điều này, trong lòng Tô Dung tức khắc căng thẳng. Phải biết rằng cô đã bị khiếu nại hai lần, trong bộ phận chăm sóc khách hàng còn có người bị khiếu nại ba lần, bốn lần. Rốt cuộc mấy lần là giới hạn? Một lần, hai lần, ba lần, hay là năm lần?
Đầu óc cô nhanh chóng suy nghĩ, Tô Dung dùng giọng điệu cực nhanh hỏi: “Ngọc Linh, cậu còn nhớ rõ quy tắc của bộ phận tiêu thụ không? Bị khiếu nại mấy lần thì bị trừ thành tích? Mấy lần thì bị sa thải?”
“Để tôi nhớ lại đã…” Phùng Ngọc Linh đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu pên, nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó trả lời: “Ba lần sẽ bị trừ thành tích, năm lần bị sa thải, tôi nhớ rõ là như vậy, có lẽ sẽ không sai đâu.”
Tô Dung làm động tác OK: “Tôi biết rồi.”
Nếu đúng là như vậy, dưới tình huống không thể đoán được rốt cuộc là ba lần hay năm lần thì họ có khả năng vi phạm quy tắc, bọn họ cần phải duy trì số lần bị khiếu nại trong phạm vi dưới ba lần.
Cũng may bây giờ biết vẫn còn sớm, Tô Dung chỉ mới bị khiếu nại hai lần mà thôi, vẫn còn kịp thời ngăn chặn tổn thất. Nhưng không biết những người đã bị khiếu nại ba đến bốn lần có được thông quan hay không.
Cho dù như thế nào khi trở về Tô Dung cũng sẽ nhắc nhở những người khác một lần, nếu ba lần là giới hạn không bị loại trừ trực tiếp, vậy lần nhắc nhở này của cô vẫn sẽ cứu được vài mạng người. Cô không thể nghĩ ra lý do để bản thân giấu giếm chuyện này. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận suy xét, có một số việc cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cơm nước xong, Tô Dung nhanh chóng cầm theo đồ hộp chạy trở về. Buổi sáng, sau khi bọn họ nói ra chuyện sau khi điểm thấp hơn 100 sẽ thấy được sự thay đổi của đồ hộp, có mấy người đã lập tức khiến mình bị khiếu nại.
Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, trong số những người này có không ít người chỉ sợ không thể thông quan.
Nhưng còn có không ít người không làm như vậy, có rất nhiều người tin tưởng lời Tô Dung nói, cũng không muốn bị khách hàng tra tấn triền miên, cho nên định trễ một chút mới khiến mình bị khiếu nại.
Cho nên nếu cô trở về sớm một chút, tranh thủ chặn trước những người này, nói việc có thể khiếu nại bị hạn chế số lần cho bọn họ.
Có thể sẽ cứu vớt được một vài người.
Khi trở lại bộ phận chăm sóc khách hàng đã là 12 giờ rưỡi, bà Hoa cũng đã trở lại. Người già ăn uống ít, bà ấy luôn trở về nhanh hơn. Thấy Tô Dung vậy mà cũng trở về sớm như vậy, hơn nữa vẻ mặt còn có chút nôn nóng, bà ấy nhận ra có chút không đúng: “Làm sao vậy? Cháu phát hiện ra điều gì sao?”
Tô Dung dùng sức gật gật đầu, nói hết tất cả những gì Phùng Ngọc Linh nói với cô cho đối phương nghe, sau đó thở dài: “Cháu cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, sau khi kéo điểm lên trên 100, không thể tiếp tục dùng cách bị khiếu nại để giảm xuống nữa. Phải sử dụng phương pháp khác.”
Trong quy tắc ngoại trừ việc khiếu nại sẽ bị trừ điểm, còn có điều thứ tư trong quy tắc ——[ Trong thời gian đi làm, thực tập sinh không được rời khỏi vị trí làm việc quá mười phút, nếu không sẽ bị trừ điểm thực tập. ]
Nói thật thì hành động như vậy cũng không tốt lắm, nhưng cũng còn chưa đến mức bị sa thải, cho nên vẫn có thể thử một lần.
Bà Hoa gật đầu, chủ động ôm việc này lên người mình: “Vậy chờ lát nữa khi bắt đầu làm việc bà sẽ rời khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng một khoảng thời gian, xem thử sẽ bị trừ bao nhiêu điểm.”
Ở trong quái đàm này, bà Hoa luôn cảm thấy mình không có tác dụng quá lớn. Mắt thấy lúc này có thể hoàn thành một nhiệm vụ, tất nhiên cũng muốn tranh thủ một chút.
Tuy rằng tuổi tác của bà ấy lớn, nhưng người già tâm không già, cũng không muốn kém cỏi so với những người trẻ tuổi.
Nếu bà ấy đã chủ động yêu cầu, tất nhiên Tô Dung cũng không có ý kiến gì.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, tất cả mọi người đều trở về bộ phận chăm sóc khách hàng, ngoại trừ đồng đội của tóc rẽ ngôi. Chờ hơi lâu một chút, rốt cuộc tóc rẽ ngôi cũng đứng ngồi không yên: “Bình thường đồng đội của tôi rất đúng giờ, không thể đến giờ này còn chưa trở về được, tôi nghi ngờ có khả năng cô ấy đã xảy ra chuyện ở bên ngoài.”
Nói xong anh ta lại lên tiếng nhờ vả: “Có thể nhờ mọi người giúp đỡ cùng tôi đi tìm không? Nếu không qua mười phút tôi cảm thấy sẽ không tìm được đầy đủ.”
Cũng không phải vì tình nghĩa đồng đội gì, chủ yếu là nếu đồng đội của mình còn sống thì không sao, nếu cô ta đã xảy ra chuyện thì chỉ có thể đơn độc một mình như mũ đỏ.
Mũ đỏ rất có chủ kiến, tóc rẽ ngôi biết rõ bản thân cũng là một người cường thế, nếu bọn họ trở thành đồng đội, nói không chừng sẽ tạo thành hiệu quả trái ngược 1+1<2 .
Nhưng không có ai để ý đến anh ta, vì đồng đội của người khác lại đi ra ngoài lãng phí thời gian, mọi người đều không có sự rảnh rỗi thế này. Phải biết rằng một ngày chỉ có thể rời khỏi văn phòng mười phút, lúc không cần thiết thì không ai đi ra ngoài.
Đạo đức đơn thuần không thể đả động mọi người, thấy không có ai đứng ra, tóc rẽ ngôi lại tiếp tục lấy lợi ích ra khuyên bọn họ: “Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện, vậy cô ấy chính là người chết đầu tiên trong công ty, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có sự khác biệt so với ba người đã chết trước đó.”
Lời này vừa ra, vốn dĩ ban đầu mọi người rất thờ ơ nhưng lúc này đều ngẩng đầu lên